Chương 13

Bây giờ sắc trời càng ngày càng đen, đêm hè gió lạnh thổi qua, trong gió lạnh mang theo hơi ẩm, hiển nhiên là trời mưa rồi, đây là trận mưa đầu tiên mà Chúc Viêm gặp được khi xuyên qua.

Chúc Viêm giờ phút này bất chấp cảm khái, hắn theo sát bước chân càng đi càng nhanh của Viên Tiêu, vẫn luôn theo sau Chúc lão nhị gia, bước chân này mới thả chậm xuống, Chúc Viêm nhìn bộ dáng lén lút của Viên Tiêu, còn thường thường phát ra âm thanh hấp dẫn như gà con, hắn đã đoán ra hồ ly tinh trong thôn và ngoài thôn tương truyền đến tột cùng là ai.

Tiểu tử này ngày bình thường giả vờ nhát gan sợ phiền phức, hiện tại lại làm cho người trong thôn sợ hãi nhất chuyện này, thật đúng là một con hồ ly tinh ma người!

Lúc này, nước mưa đã từ trên bầu trời rơi xuống, hắn nhìn thấy Viên Tiêu vẫn còn đang câu dẫn gà mái già, trong lòng chua xót, hắn bước nhanh đi lên trước, khi Viên Tiêu còn chưa kịp phản ứng lại, dùng sức nắm chặt cổ tay của Viên Tiêu, không để ý đối phương kinh ngạc, thống khoái kéo người đi.

Chúc Viêm và Viên Tiêu đi được một đoạn đường, Viên Tiêu vẫn luôn không nói gì, chỉ cúi đầu biểu hiện ra vẻ mặt không nhìn thấy rõ ràng, Chúc Viêm cũng không trông cậy vào giờ phút này Viên Tiêu nói với mình cái gì, hắn nắm lấy thủ đoạn của Viên Tiêu từng bước một đi về phía nhà.

Lại không ngờ, Viên Tiêu đột nhiên không phối hợp công việc, không hề để Chúc Viêm lôi kéo nữa, hắn bình tĩnh đứng ở trong mưa, ngẩng đầu nhìn Chúc Viêm giờ phút này không chút biểu tình, ngoài miệng hắn khép khép mở mở nhưng vẫn không nói ra một câu.

- Đứng ngây ra đó làm gì, về nhà với ta đi.

Chúc Viêm vẫn như cũ nắm lấy cổ tay của Viên Tiêu, từ chỗ cổ tay của Viên Tiêu cảm nhận được giờ phút này thân thể của Viên Tiêu đang run rẩy, hắn đi lên trước thấp giọng nói bên tai Viên Tiêu:

- Ngươi cho rằng Chúc lão nhị ngốc à? Ăn một lần mệt mỏi còn ăn lần thứ hai? Lần này ngươi lại làm những chuyện đó, vạn nhất bị phát hiện ngươi làm sao giải thích? Nói ngươi chính là hồ ly tinh?

- A Viêm... Hai mắt Viên Tiêu bị nước mưa đánh đến có chút không mở ra được, hắn dùng một bàn tay khác lau nước mưa trên mặt, tròng mắt đỏ lên nhìn về phía Chúc Viêm, lẩm bẩm:

- Ngươi cũng biết à?

Chúc Viêm rốt cuộc không nhịn được tay lên, hắn vươn tay nhéo một phen gương mặt của Viên Tiêu, nói chuyện hoàn toàn là bất đắc dĩ:

- Ngươi cũng làm được chuyện này, ta còn chưa đoán ra được, ta thật sự là đồ ngốc rồi.

- Vậy... Viên Tiêu vẫn như cũ ngửa đầu nhìn Chúc Viêm, muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng lại bị Chúc Viêm ngăn lại, đành phải tùy ý để Chúc Viêm bắt mình về nhà.

Khi về đến nhà, hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu đã tắm rửa sạch sẽ, lại còn có lão thái thái ở cửa thấy cầm ô, Chúc Viêm biết kế tiếp lại là thẩm vấn một phen, hắn nghiêng đầu công đạo Viên Tiêu:

- Kế tiếp ngươi đừng nói nữa, chuyện này là ta tới trợ giúp, ngươi sẽ không có chuyện gì gật đầu là được.

- Ừm,

Lúc này, Viên Tiêu còn thành thật hơn trước kia, hắn chỉ cúi đầu đi theo phía sau Chúc Viêm không lên tiếng.

- Ai da, tiểu tổ tông của ta, ngươi và phu lang của ngươi đang khiêu vũ à, một đám giống như gà rơi vào nồi canh.

Chúc lão thái thái căng hết dù cho Chúc Viêm và Viên Tiêu, để hai người bọn họ nhanh chóng vào nhà chính.

Vào nhà chính, Chúc Viêm vừa cười giải thích:

- Trách ta, ta cơm nước xong ăn không tiêu, chỉ muốn Viên Tiêu xuống ruộng nhìn xem thời điểm hạt giống lớn lên, ai ngờ nửa đường mưa to, làm đôi ta không xứng đôi.

- Đậu mầm đương nhiên là mùa thu trưởng thành, ngươi không lo chuyện này sao? Nhìn một cái hai người ngươi bị tưới thảm như vậy, mau lấy vải che chắn lau lau, tránh cho buổi tối cảm lạnh.

Chúc lão thái thái lau khô tóc cho Chúc Viêm và Viên Tiêu, còn không quên dặn dò Bạch Trân nấu nước ấm cho bọn hắn, thuận tiện để hai người bọn hắn tắm nước nóng trong chốc lát.

Chúc Viêm cười cười với Chúc lão thái thái:

- Không sao, đại lão gia nhi của chúng ta không kiều khí như vậy.



- Ngươi được không, lát nữa ngoan ngoãn đi tắm rửa cho ta.

Chúc lão thái thái đối với cháu cháu nhà mình càng ngày càng ba hoa bảo bối, tất cả đều bất đắc dĩ, nàng không phải đánh cũng không phải mắng cũng không phải, nàng thở dài một hơi liếc nhìn Viên Tiêu vừa trở về đã không ra tiếng, vội không ngừng tiến lên nhìn hai mắt, không yên tâm dò ra tay tới, ở trên trán Viên Tiêu thí nghiệm nhiệt độ cơ thể, phát hiện Viên Tiêu không hề có dị trạng, lúc này mới yên lòng, tiếp tục lải nhải Chúc Viêm:

- A Viêm, lần này bà nội không thể lại hướng về ngươi, ngươi nhìn xem ngươi đã hại Viên Tiêu thành cái dạng gì, đều tưới khô rồi, ta vẫn là lần đầu tiên thấy đứa nhỏ này như vậy, sau này ngươi phải đối đãi tốt với người ta, đừng có lăn lộn với người ta.

- Bà nội, ta không khó chịu, ta...

- Đúng vậy, bà nội giáo huấn ta, ta sau này không dám nữa.

Chúc Viêm đúng lúc cắt đứt lời nói tiếp theo của Viên Tiêu, cầm quán có kịch bản lừa bịp Chúc lão thái thái, vài câu mềm lời nói ra, làm Chúc lão thái thái tức giận, cuối cùng còn chạy tới phòng bếp cho hắn hai bát canh gừng.

Sau khi Chúc lão thái thái đi rồi, trong nhà chính cũng không có người, Viên Tiêu cúi đầu, thường thường dùng đôi mắt trộm nhìn Chúc Viêm nhất cử nhất động, khi Chúc Viêm đứng dậy rời khỏi phòng thì chính mình cũng bước nhanh theo vào, ánh mắt Viên Tiêu đỏ lên nhìn về phía Chúc Viêm, A Viêm, là ta không đúng, làm hại ngươi bị bà nội huấn.

Bằng vào địa vị của Chúc Viêm ở Chúc gia, Chúc Viêm chưa bao giờ bị bất cứ ai thuyết giáo, hiện giờ lần này hẳn là xem như là lần đầu tiên, tư vào chuyện này, trong lòng Viên Tiêu càng áy náy, dưới tình huống hắn vẫn không nói lời nào với Chúc Viêm, thẳng mở miệng:

- Chúc lão nhị hắn quá xấu rồi, đối với ngươi còn ghét bỏ như vậy, ta tức giận thay ngươi.

- Vậy Viên gia thôn thì sao?

Chúc Viêm biết Viên Tiêu làm khó Chúc lão nhị là vì mình, như vậy thôn Viên gia thì sao? Lúc trước hắn chính là nghe Chúc lão thái thái nói, mấy hộ nhân gia của thôn Viên gia gà cũng chưa, vậy Viên Tiêu và thôn Viên gia có gì ăn mừng?

Lúc này đây, Viên Tiêu không trả lời Chúc Viêm nói nữa, cả người lặng im ngồi ở trên giường gỗ, Chúc Viêm thấy Viên Tiêu im miệng không nói không nói, chính mình cũng không hề cưỡng cầu, xoay người ra cửa rời khỏi phòng.

Chúc Viêm tắm rửa trong Chúc Thiết Đản, thay đổi quần áo khô mát, bồi hồi ở cửa chính nhà, lúc này Chúc lão thái thái cũng bưng một chén canh gừng đi tới, nàng nhìn Chúc Viêm chậm chạp không trở về phòng, liền lộ ra nói với Chúc Viêm:

- Viên Tiêu vừa tắm xong, lúc này đều uống xong canh gừng, đại khái là muốn ngủ, sao ngươi còn không trở về phòng?

- Bà nội... Chúc Viêm nghe âm thanh của Vũ Bằng, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu, hắn dừng lại thật lâu, lại tiếp tục nói:

- Ngươi có thể nói với ta về chuyện của Viên Tiêu và Viên gia thôn không?

- Sao, hai ngươi cãi nhau à? Vừa rồi ta vào buồng trong đưa canh gừng cho Viên Tiêu, đôi mắt của Viên Tiêu kia đỏ đến giống như thỏ.

Chúc lão thái thái nhìn thoáng qua Chúc Viêm, thấy Chúc Viêm không nói chuyện, trực tiếp ngồi ở trên cửa chính.

Chúc Viêm nhìn sân bị mưa to cọ rửa, còn có cây hoa quế bị mưa gió lay động, trong lòng cũng bắt đầu đi theo, hắn trấn định một lát cự tuyệt nói:

- Không cãi nhau, chính là trên đường đi, chúng ta vô tình nói tới chuyện này, Viên Tiêu đã không nói.

- A Viêm, ngươi phải biết rằng, cho dù là ai cũng có chuyện không muốn nhắc lại, chuyện này ngươi không thể trách Viên Tiêu, hài tử kia từ nhỏ mệnh khổ, nếu không phải gặp mẹ ngươi trên đường thì chỉ sợ cũng đã sớm qua đời rồi.

- Mẹ của ta?

Chúc Viêm quay đầu lại nhìn về phía Chúc lão thái thái, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu:

- Bà nội, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Chuyện liên quan đến Viên Tiêu, Chúc Viêm thị phi phải biết rằng không thể, Chúc lão thái thái cũng không giấu giếm, thống khoái nói toàn bộ những chuyện xảy ra trước đó.



Thì ra ở phía trước, mẫu thân của Nguyên chủ là Chu Quế Hương vì kiếm tiền trợ cấp gia dụng đã từng phải đi lại giữa núi rừng, hái thảo dược và thổ sản vùng núi, trong một lần đi ngang qua thôn Viên gia vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng nhà họ Viên bán hài tử.

Khi đó, Viên Tiêu mới tám tuổi đã bị cha mẹ thân sinh và gia tộc bán đứng, bán đứng bán đứng ở trên pháo hoa trấn, Viên Tiêu thề sống chết không từ, quỳ trên mặt đất cầu xin cha mẹ gọi mẹ, nhưng cha mẹ Viên Tiêu khi đó đã bị tiền tài làm cho đầu óc không còn, đối mặt với lời cầu xin và khóc lóc kể lể của Viên Tiêu cũng không có chút động lòng nào.

Chu Quế Hương đau lòng hài tử, lại nghĩ tới đứa con trai ngốc trong nhà, dựa theo nhi tử ngốc của nhà mình, sợ là cả đời này không thể đi lên làm vợ, chi bằng kiếm một con dâu nuôi từ bé phu lang trở về, đơn giản tiến lên ngăn cản Viên Tiêu nhà họ Tiếp tục kéo, cũng xuất tiền mua Viên Tiêu trở về.

Chúc lão thái thái nói đại khái ngọn nguồn chuyện này cho Chúc Viêm nghe, thấy Chúc Viêm nghe được nghiêm túc, lại tiếp tục nhớ lại cảnh tượng lúc mới gặp nhau với Viên Tiêu:

- Ngươi không biết Viên Tiêu chợt tới nhà ta là cái dạng gì, tuy trên khuôn mặt tinh xảo không có vết tích, nhưng trên người hắn có chỗ chống đỡ quần áo, tất cả đều là dùng tay véo ra ấn nhi, còn có vết bầm do côn bổng đánh ra, mười đầu ngón tay cũng không có, nhìn thấy lão thái thái như ta cũng đau lòng rồi!

- Vì sao bọn họ lại ngược đãi Viên Tiêu như vậy?

Chúc Viêm lần đầu tiên tức giận, hắn hít hà một hơi, lúc này mới giảm bớt tức giận của mình:

- Đến tột cùng bọn họ có phải là thân nhân của Viên Tiêu hay không, móng tay cũng là bọn hắn rút?

- Ai da, tiểu tổ tông, ngươi nói nhỏ chút có được không?

Chúc lão thái thái bị Chúc Viêm đột nhiên cao giọng, sợ tới mức co người lại, nhìn khắp nơi một chút, hạ giọng nói:

- Nghe mẹ con nói lúc đó, không phải bị rút, là lúc ấy Viên Tiêu liều mạng ôm cây, Viên gia lại tàn nhẫn kéo hắn lại, mẹ con cho hắn thượng dược thì hắn đã rơi nước mắt, còn nói với Viên Tiêu, sau này đi theo nàng chăm sóc con sẽ không có ai làm tổn thương hắn như vậy.

Chúc Viêm bừng tỉnh hiểu ra, Viên Tiêu đã từng nói với mình lời hứa là cái gì, còn đầy hứa hẹn ở trong Hà gia nghèo như vậy, lúc ấy nguyên chủ ngốc như vậy, hắn còn không rời khỏi là vì nguyên nhân, tất cả đều xuất phát từ cảm ơn của hắn đối với mẫu thân của nguyên chủ Chu Quế Hương, cũng đã biết rõ vì sao Viên Tiêu lại làm cho thôn của hắn ngột ngạt, Chúc Viêm nhìn chăm chú vào cây hoa quế giữa sân, lá cây xanh biếc bị gió mưa làm cho không héo rũ, trái lại càng thêm xanh biếc, Chúc Viêm nghe tiếng mưa rơi cùng tiếng gió thổi lá cây, mặt mày không còn ngôn ngữ nào nữa.

Chúc lão thái thái trầm mặc thật lâu sau, than một câu:

- Mẹ nói con và Viên Tiêu đều là hài tử mệnh khổ, nhưng hai hài tử mệnh khổ ở cùng nhau có lẽ sẽ không khổ.

- Bà nội, là ta sai rồi, ta không nên hỏi hắn như vậy.

Chúc Viêm cũng đi theo Chúc lão thái thái như vậy, ngồi ở trên ngạch cửa, nhớ lại bộ dáng khi đó của Viên Tiêu ở trong phòng trước, lúc đó hắn làm sai, là hắn chủ động vạch trần vết sẹo của Viên Tiêu.

Chúc lão thái thái nhận thấy được trong lời nói của Chúc Viêm có hối hận, nàng tiếp tục nói với Chúc Viêm:

- Sau khi đánh nhau, Viên Tiêu dần dần cũng dần dần quen thuộc với chúng ta, cũng bắt đầu giúp chúng ta làm việc, giống như con cái nhà chúng ta, chuyện kia hắn không nhắc lại thì ta cũng không ai hỏi nữa, hôm nay bà nội nói với ngươi, ngươi cứ ở trong bụng là được rồi, đừng nhắc lại chuyện này với Viên Tiêu nữa, hỏi đả thương người như vậy, hơn nữa đời này hắn sẽ không nói.

- Ừm, bà nội ta đã biết.

Chúc Viêm mím môi thật chặt muốn đứng dậy trở về phòng nói lời xin lỗi với Viên Tiêu.

Lúc này, Chúc lão thái thái lại gọi Chúc Viêm:

- A Viêm, trước giờ hài tử của Viên Tiêu kia nhà ta, mặc kệ ăn bao nhiêu khổ hoặc là chịu bao nhiêu mệt, hắn cũng chưa từng bất lực giống như vừa tới nhà ta, hôm nay ta lại thấy bộ dáng kia của hắn ở trong phòng, hiện tại hài tử kia thật lòng đối tốt với ngươi, ngươi đừng phụ hắn.

- Ừm,

Chúc Viêm đầu tiên là động tác ngây ngẩn cả người, một lát sau, hắn đứng dậy trực tiếp trở về phòng trong.

Chúc lão thái thái nhìn giống như tấm màn đen trên không trung, buồn bã nói:

- Hy vọng ngày mai là một ngày đẹp trời nha!