Chương 2: Trại Cỏ Xước.

Trại Cỏ Xước giống một khu rừng thì đúng hơn. Thuận Thiên luôn cảm thấy như vậy mỗi khi anh lái xe từ từ trên con đường trải sỏi dẫn từ cổng lớn vào đến khu nhà chính. Ở đâu cũng thấy cây cối, rậm rì. Những cây gỗ lâu năm đủ loại cao lớn lạ thường. Những cây gòn to lừng lững đeo dây thần thông ngoằn ngoèo làm trang trí. Những cây bồ kết gai tua tủa, cho đến những bụi cỏ hôi mọc thành cả vạt lớn, những cây xích đồng nam với cái chỏm đầu đỏ lòm hay mấy cây ổi rừng trái vàng ươm bị lũ chim rỉa mất một lõm. Những bụi nghệ vàng, nghệ đen, lá dong và gừng chỉ thò được chỏm lá to vượt lên khỏi đám xuyến chi nở hoa trắng. Bướm bay khắp nơi, nhởn nhơ ngay trước đầu xe. Mấy con mèo thì nằm ườn bụng, phơi mình trên vài tảng đá nhẵn nhụi mà chẳng thèm ngóc đầu, cục cựa hay có bất kỳ biểu hiện nào cho thấy chúng “có đếm xỉa” lúc chiếc xe của anh đi qua. Chim chóc bay rào rào từ phía này sang phía kia, kêu gọi nhau một cách ầm ĩ bằng đủ thứ tiếng nhanh chậm, trong trẻo hoặc chói tai, rộn ràng cứ như đang kể hàng ngàn câu chuyện bất tận và xem đây hoàn toàn là lãnh địa của chúng. Thuận Thiên lái thật chậm, vì giờ này những con cóc mập ú, to bằng bàn tay vốn thường chui xuống dưới đám lá ẩm ẩn mình thi thoảng sẽ nhảy nhót ra để bắt muỗi mòng. Con đường lúc này đang râm mát, nhưng vào sáng sớm sẽ có những vạt nắng óng ánh chiếu xuống chỗ này chỗ kia. Và sẽ có những con rắn mối, kỳ nhông bò ra hứng nắng. Ở đây không khí rất khác, có điều gì đó bí ẩn, mời gọi; một bầu không khí hầm hập nhựa sống, gần gũi mà lại tách biệt thế giới ngoài kia. Và con đường là chiếc cầu nối đầy ma thuật. Ban đêm nó sẽ ngợp hương hoa khi gió ngừng, sương xuống. Có khi là hoa bưởi, sử quân tử, hoặc hương của cây ngọc lan sừng sững đằng kia.

Cuối cùng anh rẽ vào nhà để xe, trong đó đậu sẵn một chiếc Toyota vừa được rửa sạch sẽ bụi đường. Vậy là thầy Lữ về rồi! Anh nghĩ khi đang bước chầm chậm trở ra đường cũ. Nhà chính giờ đã lên đèn, mùi thuốc phảng phất tỏa ra từ căn bếp lớn. Thật lạ, thứ mùi nồng nồng hăng hăng này làm anh thấy rất khó ngửi mỗi khi ở nhà, nhưng ở nông trại này thì khác, như thể chính hương vị của nó cũng hòa hợp với bầu không khí của nơi này đến mức trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Hướng sang phải là tới hàng rào thấp với chiếc cổng vòm mọc dày thiên lý, khổ qua rừng và đậu biếc. Nhưng Thuận Thiên đi ngược lên một con đường dốc bên trái xếp gạch đỏ thành những bậc thang, dẫn tới ngôi nhà nhỏ có hai phòng nằm trên một gò đất nhô cao nhìn xuống đường chính. Nó được xây dành cho anh, tách riêng với nhà chính lẫn khu nhà dành cho bệnh nhân phải ở dài ngày. Đôi khi nó cũng được dùng cho khách nghỉ qua đêm trong trường hợp khẩn cấp, lúc anh vắng mặt nhưng cơ bản là nó thuộc về anh. Và nó là bằng chứng rất hữu hình về mối liên hệ sâu sắc của anh với nơi này.

Nếu tính ra lần đầu anh đến khu nông trại này là năm mười bảy tuổi, mỗi năm đều đến đây ít nhất một lần vào dịp lễ, Tết hoặc mùa hè hằng năm. Thời gian ở lại ít nhất vài ngày, một tuần và lâu nhất là đến vài tháng. Thuận Thiên đã chứng kiến nông trại này từ một mảnh đất lơ thơ cỏ dại, cằn cỗi như đất hoang dần dần trở thành một rừng cây thuốc; rồi từ ngôi nhà xinh xắn chỉ đủ cho vài ba người chui ra chui vào thành khu nhà lớn, có sân phơi, rồi thành hai khu nhà ra sao; mấy luống cải xanh húng quế nho nhỏ được bao quanh bằng tre và lưới chuyển thành vườn rau lớn với các cọc gỗ làm hàng rào, cho đến những vườn quả với đủ loại ở ngọn đồi xa hơn chút nữa. Anh đã chứng kiến nó thay đổi, từ rất lâu trong khi cô nàng hãy còn ở một nơi nào đó xa lơ xa lắc. Vậy mà Bảo Thanh vẫn có cái vẻ gần gũi và thông thuộc nơi này hơn cả anh, nhất là khi cô đi băng băng giữa những bụi cây dày đặc như luôn biết rõ là mình phải tìm cây gì ở chỗ nào, hoặc cái gì sắp phải thu hoạch, hay khi cô bảo ban mấy con vật trong nhà.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô là tuần trước, đội nón lá, khoác một chiếc áo sơ mi màu xám trơn thùng thình bên ngoài áo lanh cổ tròn và quần ống rộng màu đen, đang cần mẫn rải những lát thân cây cắt mỏng lên một giàn phơi to dưới cái nắng buổi trưa hầm hập. Trông cô như một cây nấm mũ trắng thanh mảnh thường nhú lên trên thân gỗ mục giữa rừng: bình thường, nhạt nhòa và chẳng có gì để phân biệt với vài chiếc nón trắng lô nhô khác cũng đang bận rộn trong sân. Ngoại trừ một thứ: ánh mắt của cô, khi cô nhìn chằm chằm anh trong khi bàn tay vẫn đang bận rộn làm việc, một kiểu nhìn không thân thiện chút nào. Nó đầy sự soi xét và khiến anh cảm thấy như thể mình là một kẻ phạm tội đang đứng trước tòa để cho người ta đong đếm tội trạng kỹ càng trước khi ra đòn phán quyết.