Chương 1: Kỳ Đà

Có ai đó đang nhìn mình!

Thuận Thiên ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi chiếc ly còn trống rỗng, vì cái cảm giác đó hiện lên một cách rất rõ ràng, bất chấp sự ồn ào của đám bạn bên cạnh. Như mọi lần, nó làm anh thấy khó chịu. Anh không thích bị người khác nhìn chăm chú, dù là một cách thích thú hay là không hài lòng. Thuận Thiên đưa mắt nhìn quanh. Bây giờ chỉ là đầu buổi chiều, vẫn chưa đến giờ đông đúc, quán ăn gia đình này là nơi rộng rãi và dễ chịu, với gió thổi từ bờ sông và tiếng leng keng khe khẽ của những chiếc chuông nhỏ được treo trang trí. Anh khá thích chỗ này, mặc dù đám bạn của anh thường nói là nó không hợp với anh, rằng dáng vẻ của anh dễ làm người ta hình dung đến một quý ông đang chậm rãi thưởng thức ly rượu vang của mình thay vì cố gắng dốc cạn một ly bia giữa quán xá ồn ã.

Và anh nhìn thấy cô, đứng gần góc quán bên phải cạnh một chiếc bàn nhỏ với vài cô gái khác, đang nhìn anh với con mắt soi mói mà thậm chí khi chạm phải mắt anh, nó còn chẳng chịu nhún nhường. Sau khi biết rằng mình không nhầm lẫn, ánh mắt cô có vẻ như còn khắt khe hơn. Cô cúi xuống nói với mấy cô bạn gì đó rồi bất ngờ mang theo túi đi thẳng đến chỗ bàn anh đang ngồi.

- Xin lỗi! Làm phiền các anh – cô mỉm cười. Nụ cười có tính lịch sự xã giao đi cùng chất giọng mềm mỏng dành cho mấy anh bạn vốn đang ngẩn ra, khi chuyển hướng sang anh lập tức đông cứng lại – Chú có thể ra ngoài nói chuyện một chút được không?

Có tiếng ho sặc sụa, và chẳng cần nhìn, anh cũng biết là hai thằng bạn thân đang nghĩ gì, cho dù là có đang sặc bia thật hay không. Nhưng cả hai có vẻ đủ khôn ngoan để không thốt ra câu hỏi với đối tượng vừa mới lên tiếng, mà ngồi im thin thít, hẳn là vì vẻ mặt rất nghiêm túc lạnh lùng của cô. Thay vào đó, bọn họ nhìn anh lom lom cứ như thể anh là một gã trốn nhà để đi đàn đúm ăn chơi bỗng nhiên bị người quen bắt quả tang tại trận.

Anh gật đầu bước theo cô. Ra đến tận một góc xa khỏi chỗ đám bạn của anh lẫn những người đi cùng cô, Bảo Thanh mới dừng lại.

- Tôi biết đây là chuyện riêng của chú, nhưng mà lỡ thấy thì không ngó lơ được. Chú nghĩ sao mà đi uống bia trong khi còn đang uống thuốc!

- Tôi chỉ ngồi chơi thôi, họ mới uống bia, tôi uống thứ khác.

Thuận Thiên đút tay vào túi quần, làu bàu đáp lại.

- Chú nói dối không chớp mắt luôn! Ở trên bàn chỉ có bia thôi, đâu có nước lọc hay thứ gì khác – Bảo Thanh ngừng lại, đợi một chút để đảm bảo là anh chẳng có lời lẽ hay ho nào khác mà phân trần, cô nói - chú vẫn còn mấy đợt thuốc phải theo, uống bia rượu trong khi còn dùng thuốc này, có thể làm giảm hiệu quả hay phản lại thuốc. Nếu chú không muốn hết bệnh thì đừng đi sắc thuốc làm chi, để thuốc cho người khác còn dùng, cực khổ mới làm ra được một thang, không phải đá cuội lượm lặt ngoài đường đâu.

- Chuyện đó để thầy của em nói với tôi mới đúng, em đâu phải người trực tiếp chữa cho tôi – Thuận Thiên nhăn trán – Tôi nói không uống bia thì sẽ không!

- Ừ, mong là chú làm được, nhưng đã ngồi vào bàn thì chuyện uống hay không, uống ít uống nhiều chưa chắc gì do chú kiểm soát đâu. Tôi nói xong rồi, xin lỗi làm phiền chú!

Sau khi giáo huấn anh một cách nhiệt tình, cô mang túi vải cứ vậy mà đi một mạch về chỗ mấy cô bạn, chào tạm biệt rồi hướng thẳng ra cửa. Lững thững trở lại bàn, anh vừa ngồi xuống, hai thằng bạn thân nhìn anh tò mò, hẳn là đã theo dõi từ xa và phỏng đoán ra đủ thứ, bắt đầu truy hỏi:

- Cô bạn nhỏ đó là ai?

- Không dám bạn nhỏ đâu, chỉ thua bảy tuổi thôi – anh đáp.

- Tức là ba mươi hai hả? Chà, nhìn mặt trẻ hơn tuổi lắm. Ủa, không nhỏ hơn nhiều, sao lại gọi mình bằng chú – một tên lúc lắc đầu với cái mặt ngơ ngác giả trân.

- Sai rồi, người ta chỉ gọi Thuận Thiên là chú thôi, còn hai đứa mình là gọi bằng anh – Tên còn lại vừa cười vừa rót bia vào ly của anh - Không lẽ vì tính tình bạn trưởng thành quá nên nhìn già hơn bọn này! Hay… hổng lẽ hai người là bà con, ở đâu ra cô cháu thấy thương quá nha bạn!

- Bà con ngang hông thì có! Bớt xàm đi!

Thuận Thiên nhìn ly bia đang sủi bọt, bực mình muốn bỏ lơ mà mấy lời lúc nãy cứ gai lên trong đầu không sao trôi được. Anh chép miệng, thở dài:

- Thôi, không giảm stress nữa, về đây. Hai người ở lại uống đi, chầu này tôi trả!

Bỏ lại hai thằng bạn đang ơi ới càu nhàu phía sau, anh lấy xe, chạy chầm chậm dọc theo con đường, bất giác mà ngó nghiêng qua chỗ trạm xe buýt. Anh thấy bóng áo xanh đang đứng, chợt nghĩ ra là lúc này hẳn cô cũng đón xe về lại trại, từ đây phải chuyển xe ba lượt mới tới nơi. Thuận Thiên thấy có chút băn khoăn. Anh nên để cô đi cùng cho đỡ vất vả, dù sao thì anh cũng sẽ lên trại sớm hơn một ngày. Nhưng khi nghiêng đầu qua nhìn vẻ mặt đó, lại nghĩ phải đi chung cả một quãng đường mà không biết nói gì, hoặc nếu có nói thì hẳn cũng sẽ bị mắc cả một mớ móc câu trong miệng, anh lại thấy chùn tay. Rồi cứ vậy mà chiếc xe trôi qua. Nhìn qua kính chiếu hậu thấy xe buýt đã dừng lại, anh thở phào một hơi, tự cảm thấy rằng chuyện đã vậy rồi thì không cần nghĩ ngợi gì, nên nhấn ga phóng thẳng.