Chương 19: Nhắc Chuyện Cũ(2)

- Ừm, chắc chắn là phải gặp rồi! Cậu chịu đi gặp bác sĩ thì tốt! – Thầy Lữ gật gù – May mà thầy vẫn luôn giữ đầy đủ các ghi chép và hướng dẫn của bác sĩ John lúc đó, đúng là có khi phải cần tới rồi! – Dường như sực nhớ, ông hỏi – Nhưng thời gian này cậu có ngủ được không?

- Em ngủ được! Lúc ở thành phố, có gặp một giấc mơ hơi lạ, nghĩ lại thì khá giống kiểu ác mộng từng thấy hồi trước, nhưng hình như cũng có cái gì không giống lắm. Nó rất mờ mịt mà cũng kết thúc rất nhanh. Lên đây thì không thấy nữa, có lẽ nhờ thuốc của thầy và trại Cỏ Xước! À, em muốn hỏi một chuyện! Người đã gây ra vụ bắt cóc năm đó, thầy còn nhớ gì về ông ta không? Người ta cho em biết ông ta đã chết lâu rồi.

- Người đó bị tuyên án rồi không bao lâu thì chết vì bệnh trong tù, ông ấy có vợ và hai cô con gái, nghe nói sau khi ông ấy mất thì họ chuyển nhà về bên ngoại ở tận Quảng Nam để sinh sống nên không có tin tức gì nữa.

- Vậy cuộc sống của họ lúc đó như thế nào? Ông ta nói là cha em làm cho ông ấy phá sản, gia đình túng thiếu khốn khổ quá nên ông ta mới quẫn trí tìm cách trả đũa thôi!

- Thầy cũng không rõ lắm, lúc đó bác Ba có đến thăm họ. Cha của cậu là người dễ mủi lòng, lúc mới xảy ra chuyện, ông ấy giận lắm nên không thèm đếm xỉa gì. Nhưng sau này cậu dần khỏe lại, rồi nghe tin người kia chết thì bác ấy có tìm tới xem tình hình, vì thấy tội nghiệp người vợ bị bệnh và hai cô con gái còn nhỏ. Nhưng mà khi trở về, ông nói cuộc sống của họ có vẻ ổn, không đáng lo, sau đó thì không nghe nhắc nữa. Có thể là họ có người thân quen giúp đỡ, nên không đến nỗi nào. Đã hơn hai mươi năm rồi, khó mà tìm người lắm. Nhưng họ thì có liên quan gì đến chuyện này?

- Không, em chỉ thấy lạ thôi, không biết là gia đình đó ở trong tình cảnh nào mà khiến ông ta hành động như vậy. Nếu vì túng thiếu mà phải làm liều, em thà là đi bắt cóc tống tiền, chứ không bắt một thằng nhóc về để hành hạ cho thỏa lòng đâu.

- Ông ta nói là chỉ định bắt cậu vài ngày, tra tấn tinh thần của cha mẹ cậu thôi. Nhưng vì trong người buồn bực, có thêm men rượu nên lỡ nặng tay. Tưởng cậu chết rồi, ông ta sợ quá mới vội bỏ trốn. May là người ta phát hiện ra cậu kịp thời.

- Vậy thầy đã từng gặp trực tiếp ông ta lần nào chưa?

- Có một lần, thầy theo bác Ba vào nói chuyện với ông ta, lúc mới bị bắt. Ban đầu ông ta lầm lì không nói, cũng không nhìn ai. Nhưng lúc bác Ba nói là cậu qua cơn nguy kịch và sẽ sống được, ông ta đã gục đầu xuống và khóc. Tự dưng lúc đó ông ta nhìn rất tội nghiệp, thầy còn nghĩ không biết sao mà con người đó lại có lúc tàn nhẫn tới mức bắt cóc, đánh đập cậu được. Đúng là có người cứ uống rượu vào, thì chỉ có ba phần người, bảy phần quỷ ma.

- Cha của em có nói gì khác không? Thái độ của ông lúc đó ra sao?

- Đương nhiên là ông ấy giận. Cho đến sau này, thầy cũng chưa thấy cha cậu giận dữ đến mức như vậy thêm một lần nào. Bác Ba ghét động tay động chân lắm, nhưng hôm đó nếu không bị cản, chắc ông đã nhảy vào đánh cho tên bắt cóc nhừ tử mới thôi. Thầy nhớ ông cứ hỏi đi hỏi lại mãi một câu: tại sao mày làm vậy! Cứ như ông không thể chấp nhận được cái lý do mà gã đó đưa ra. Thầy không rành về chuyện kinh doanh, nhưng thầy biết ông là người làm ăn sòng phẳng, sống có trước có sau nên thầy tin là ông không có lỗi gì với người đó. Nhưng đời này thì loại người nào cũng có, nhiều người không biết suy nghĩ theo lẽ thường mà chỉ chăm chăm tìm ai hay thứ gì đó để đổ lỗi cho vấn đề của họ thôi. Sau này, khi biết người đó chết trong tù, thái độ của ông mới dịu đi chút ít, nhưng thỉnh thoảng thầy vẫn nghe ông lẩm bẩm khi ngồi một mình rằng chuyện phá sản không thể là lý do được. Rồi ông đi dò la, tìm kiếm gia đình họ mất một thời gian thì biết họ đã chuyển về quê, sống khá ổn. Từ đó thầy không còn nghe ông nhắc chuyện đó nữa. Chắc là vì cậu. Lần nào gặp, ông cũng nắm tay thầy, nhờ thầy hãy quan tâm đến hai chị em, nhất là sức khỏe của cậu. Ông nói đừng để chuyện cũ làm hại đến cậu, muốn cậu bỏ qua hết mấy chuyện buồn, rồi sống vui vẻ bình yên thôi. Thầy làm được gì cho cậu thì thầy nhất định sẽ làm, thầy chỉ nhờ cậu đừng có giấu riêng chuyện khó một mình, rồi để nó sình trương lên trong bụng thôi!

- Em biết mà! – Thuận Thiên siết nhẹ bàn tay thầy Lữ đang đặt trên vai, rồi quẹt đôi mắt hơi cay cay anh chỉ bàn cờ tuyên bố hôm nay phải chơi mấy ván tranh thắng bại cho đàng hoàng, để thầy thấy là tay cờ của anh đã nâng cao cỡ nào.