Chương 18: Nhắc Chuyện Cũ(1)

Mặc kệ lời than vãn thống thiết của cô, chị phủi tay đứng dậy, trỏ ngón tay về khu bếp, tuyên bố dõng dạc:

- Có gì đâu mà kêu trời kêu đất, kêu hoài ông trời giận cho coi! Chị phải vào bếp coi có cần chuẩn bị nước nôi cho khách gì không chứ, em làm đi, lát nữa chị quay lại!

- Sao chị không nói là chị đi nghe ngóng chuyện thiên hạ cho rồi!

- Ừ, chị đi nghe đây. Em không thấy khách đến thăm người ở nhà Lam đó sắp đông bằng khách đến tìm thầy chúng ta rồi hả? Mà đã có tới ba cô. Còn không nghe ngóng để biết đường đánh giá tình hình, chị sợ có ngày em chết lăn quay vì tên bay đạn lạc mà không biết tại sao mình chết!

- Em thì có liên quan gì đâu?

- Khi nào em hết sáng trưa chiều ba bữa qua đó rồi hãy nói là không liên quan gì. Dù chị cũng là phụ nữ nhưng chị phải thừa nhận là có những phụ nữ rất điên, có khi họ đánh mà còn không biết mình đang đánh ai nữa đó! Em không biết gì hết.

Sau khi giảng giải cho cô nghe về sự thiếu hiểu biết của cô xong, chị quày quả bước đi, một cách hiên ngang và đường hoàng như là việc chị sắp làm cũng quan trọng và có giá trị chẳng kém gì chuyện lo thuốc thang cây cối. Nhưng Bảo Thanh thì không tiêu hóa nổi mớ lý lẽ rằng bỏ thí việc cho cô hoàn toàn là vì lợi ích của cô. Cô giận dỗi bỏ con dao lên tấm thớt bản lớn, ngồi bó gối nhìn theo bóng bà chị đang đi xa. Nhưng màn đình công của cô kéo dài được khoảng năm phút rồi tiếng dao bén chạm trên thớt gỗ lại đều đều vang lên.

Mà chị Linh cũng quay lại thật, nhưng đó là sau khi cô đã làm xong hàng tá việc rồi. Và sau đó, cả hai bận rộn đến nỗi chẳng có thời gian mà nói chuyện linh tinh. Nhưng như thế cũng có cái hay vì cô có thể viện cớ không kịp gói thuốc đang cần gấp rồi nhờ ông Hai mang giúp thuốc sang nhà bên kia. Hôm nay thầy cũng sang bên ấy ăn cơm trưa, cô đoán hẳn là phải có việc gì rất riêng tư mà thầy chỉ muốn bàn bạc giữa mấy người bọn họ. Có thể tránh được những tình huống kiểu này khiến cô thấy nhẹ cả người. Hơn nữa, sau khi được chị Linh khai sáng cho về sự dính líu bất đắc dĩ của cô, và mô tả về mối phiền phức ghê gớm mà cô có thể gặp phải, cô quả là không thể thoải mái khi nghĩ đến chuyện mình xuất hiện ở đó trong lúc các vị khách vẫn còn có mặt. Mà nếu có thể giành luôn vài phần việc của ông Hai để đổi lại chuyện mang cơm thuốc hằng ngày thì cô đã đổi luôn rồi, nhưng vừa nghĩ đến sẽ bị thầy mắng vì chuyện ưa việc này ghét việc kia là cô từ bỏ luôn ý định.



Suốt bữa ăn, thầy Lữ cứ nhìn những vị khách đang ngồi quanh bàn, mặt hiện rõ sự hài lòng. Họ không chỉ có thứ ánh sáng lấp lánh của tuổi trẻ trên gương mặt và dáng dấp mà còn có vẻ đáng mến của những tâm hồn vui tươi, dễ chịu và trong lành. Ông nghĩ, nếu những người này ở cạnh thì có lẽ thời gian dành cho công việc của Thuận Thiên sẽ không quá áp lực hay nhàm chán. Công việc rốt cuộc vẫn là một phần của cuộc sống, chẳng thể nào tách bỏ riêng được, nên con người ta nên được hưởng nhiều niềm vui nhất có thể khi dành thời gian cho nó. Mà những người đồng nghiệp gặp gỡ nhau suốt ngày, đâu chỉ là cùng làm việc mà là đang chia sẻ cuộc sống cùng nhau.

Hôm nay là thứ bảy, Minh Phương theo ông anh họ Thanh Bình lên trại Cỏ Xước. Sau khi bữa ăn kết thúc, họ cùng nhau dọn dẹp chén bát và sang khu nhà chính, sau khi đã xin phép thầy Lữ được đi dạo một vòng. Thuận Thiên đang bày bàn cờ tướng, chuẩn bị vừa uống trà vừa đánh cờ với ông.

- Hừm – thầy Lữ hắng giọng - Hôm nay mời thầy sang đây, chắc là cậu đã sẵn lòng để nói cho thầy nghe vài chuyện gì đó – ông ngừng lại, quan sát sắc mặt của Thuận Thiên cho đến khi anh gật đầu đồng ý mới nói tiếp – Thầy đoán là cậu gặp rắc rối. Mà rắc rối này chắc không phải chuyện công ty đâu, vì nếu vậy cậu sẽ tự giải quyết còn thầy thì có biết cũng chẳng giúp được gì trong kinh doanh, dù thầy có năm phần trăm cổ phần của Thiên Hòa mà bác Ba đã cho. Nhưng chắc phải là một rắc rối đủ lớn mới làm cậu lo lắng thật sự - rồi thầy dừng lại lần nữa, dường như ngờ vực và nói một cách chậm rãi hơn – Có liên quan gì đến chuyện cũ không?

Thuận Thiên vẫn sắp xếp các con cờ một cách cẩn thận, rồi sau khi đã làm điều đó như một thủ tục cần thiết, anh bắt đầu nói cho thầy Lữ nghe về những chuyện bất ngờ mà mình đã trải qua gần đây, về cơn sợ hãi và lo lắng không giải thích được và anh đang cố tìm ra nguồn cơn của nó.

- Sau khi suy nghĩ kỹ, em phải thừa nhận là chuyện này liên quan đến vấn đề tâm lý chứ không phải sức khỏe thể chất thông thường. Nhưng em cũng chắc chắn nó không phải là hậu quả do áp lực ở công ty, vì em hoàn toàn thấy hài lòng và hứng thú với công việc. Cho nên, có lẽ đúng như thầy nói – anh ngừng lại, uống một ngụm trà - Em biết bác sĩ người Anh từng chữa trị cho em đã mất lâu rồi, nên em sẽ cần tìm một bác sĩ tâm lý giỏi về vấn đề này và hỏi ý kiến chuyên môn của ông ấy. Nhưng người hiểu rõ về sự việc cũ và nắm rõ quá trình điều trị của em trước giờ chỉ còn có thầy thôi. Nên sắp tới em phải nhờ thầy cùng em gặp ông ấy!