Chương 17: Tú Cầu Xanh

- À, theo tôi thấy, em không sử dụng sự dồi dào đó cho tôi! – Thuận Thiên lại ngả người tựa vào lưng ghế một cách thoải mái, nhìn thoáng qua chiếc kim ngắn đồng hồ treo tường phía đối diện đã chỉ gần đến số 9, nhưng anh tiếp tục nói – Tôi cảm thấy em có vẻ rất thích ông Thăng đó thì phải! Điều đó tốt thôi nhưng tôi hy vọng là em không quá ưa thích kiểu phong cách này.Tôi nghĩ ông Thăng thuộc kiểu người thích tự quan sát và đánh giá đối phương liệu có đạt được chuẩn mực mà bản thân mong đợi hơn là nói thẳng ra điều mình muốn, vì nói thẳng trong nhiều trường hợp có thể sẽ nhận hồi đáp vừa ý nhưng không chân thành. Dùng nó để chọn lọc đối tác cũng là cách hay, nhưng phương pháp này có mặt không tốt của nó, chẳng hạn vì không trao đổi trực tiếp nên nếu quan sát không cẩn thận tinh tế và toàn diện có thể sẽ hiểu sai về hành vi đối phương và đưa ra đánh giá không chính xác. Tôi muốn nhắc em là trong việc duy trì các mối quan hệ thì mở miệng ra bày tỏ chân thành cho đối phương biết điểm mà em mong muốn hoặc thấy không hài lòng, là chuyện rất quan trọng!

- Chú nói cứ như chú chưa từng ngấm ngầm quan sát và tự chấm điểm người khác vậy!

- Có chứ, tôi thừa nhận mình thích việc đó, nhưng tôi luôn có kèm theo một khâu xác thực cuối cùng, đó là trao đổi. Còn em thì hình như không.

- Được rồi! Bảo Thanh thong thả đứng dậy – Chú là người lớn tuổi và chú đang sở hữu một công ty rất to nên chú cứ việc tự hào là mình sáng láng và khôn ngoan hơn người đi, dù sao tôi cũng đang thấy quen dần nên không phàn nàn hay là phản đối gì đâu. Còn bây giờ tôi phải về.

Bảo Thanh nhặt khay thuốc lên, gật đầu nhẹ như lời chào lịch sự và cũng là lời tuyên bố chấm dứt câu chuyện một cách dứt khoát của cô rồi quay lưng đi ra cửa. Thuận Thiên nói với theo lời cảm ơn vì cô đã trò chuyện cùng anh, và hy vọng lúc khác có thể nói tiếp chủ đề này.

Bảo Thanh đưa tay lên ra dấu là cô đã nghe thấy khi cô đi xuống những bậc thềm. Chiếc đuôi tóc của cô đung đưa và những bước chân nhẹ nhàng như bày tỏ rằng cuộc trao đổi vừa rồi không làm phiền cô hay khiến cô khó chịu mệt mỏi, cho dù cô đã trải qua một ngày dài vất vả với cây cối và thuốc thang.



Trời gần giữa trưa, hôm nay nắng gắt. Bảo Thanh ngồi ở một góc sân phơi có bóng cây mát tròn mắt ra nhìn cô gái vừa bước xuống xe, trong đầu chỉ có thể thốt một câu: đẹp quá!

Như bước ra từ một bức ảnh trên các tạp chí dành cho nữ giới, một cách hoàn toàn nguyên mẫu và không bị suy giảm bởi ánh sáng thực tế lạnh lùng, cô gái xuất hiện với mái tóc dài xoăn nhẹ đẫm trong ánh nắng. Màu tóc đen thuần, làn da trắng trẻo, đôi mắt tươi tắn và nụ cười làm cả gương mặt thật hài hòa. Chiếc váy xanh dương dài quá gối tạo nét thanh lịch nhưng không xa cách. Cả con người cô toát lên cái gì đó rất tươi mới, ngọt ngào. Cô ấy đến cùng với vị khách nam mà Bảo Thanh đã từng nhìn thấy một lần. Bọn họ có vẻ quen nhau khá thân.

Bảo Thanh có cảm giác rất ưa thích khi ngắm nhìn vị khách, như thể đang ngắm một đóa cẩm tú cầu màu xanh. Khi cô nói cho chị Linh nghe cảm giác của mình, chị nhìn cô gái đang đứng cạnh Thuận Thiên và thầy Lữ, sốt sắng bình luận:

- Nếu người ta là cẩm tú cầu xanh thì chắc em là hoa đậu biếc rồi! Cũng xanh mà, còn xanh hơn nữa chứ!

Cô liếc nhìn chị:

- Ừ, em là đậu biếc leo rào, sao chị không ví em với hoa của rau trai mọc bò lung tung dưới đất luôn đi! Loại hoa mà chị cứ phàn nàn là bé li ti, xanh nhợt nhạt nên phải chong mắt hết lên để nhìn đó!

- Ừ, em nói chị mới thấy đúng! – Chị Linh thành thật gật đầu, rồi hình như nhận ra so sánh cho cô em mình như vậy không ổn, dù có chính xác đi chăng nữa, chị lại lắc đầu – À, không, em là đậu biếc chứ, ờ, mà em còn hơn cả hoa đậu biếc nữa. Ý của chị là em cũng đặc biệt và ấn tượng theo cách riêng của em mà!

- Em thương chị quá, chị Linh Lung Lay! - Bảo Thanh không nhịn được phá ra cười, đưa tay ra nựng má Hà Linh một cách nhiệt tình khiến chị phải la oai oái - Đậu biếc hay rau trai cũng được, em có thấy khác gì đâu. Nhưng chị so sánh em với cổ làm gì! So sánh là một dạng thú vui chỉ dành cho những người rảnh rỗi chẳng cần sử dụng trí não cho chuyện gì khác tốt hơn thôi. Chị em mình thì đủ bận rồi!

- Đâu có! Chị rảnh lắm! – Nói rồi, chị đổ hết rổ đựng những nhánh cây chưa cắt từ rổ chị sang rổ của cô, vốn đã vơi, và làm cho nó đầy ăm ắp lại rồi cười hì hì.

- Trời đất! Chị phải phụ em chặt nhỏ mớ này ra còn tranh thủ trời nắng để phơi, còn phải gói thuốc thành thang, chuẩn bị nguyên liệu nấu cao cho thầy nữa! Mình em làm sao mà kịp!