Chương 10: Bạn Cùng Phòng(2)

Hai chị em có một tủ đựng quần áo làm bằng gỗ theo kiểu cũ, được sắp xếp ngăn nắp, lúc nào cũng rất thơm vì Hà Linh đã làm một chiếc túi đựng hoa khô thấm tinh dầu sả treo lên. Ở gần cửa sổ còn có một chiếc bàn con, lúc nào cũng có một bình hoa hái từ vườn, một chỗ có thể ngồi viết và trông ra ngoài để thấy một vạt những cây ớt chim lốm đốm trái đỏ cho tới những cây dừa cạn tím trắng hay những cây thơm ổi đủ màu ở xa hơn. Trên cửa sổ và cửa chính treo vòng hoa khô được tết khéo léo. Hà Linh thường tán tụng căn phòng của các cô là một nơi ấm cúng, xinh xắn, có hơi hướng ngọt ngào của các chị em, rồi tiếp theo sẽ phàn nàn rằng còn vài thứ rất đáng yêu nữa muốn mang vào nhưng bị Bảo Thanh cản lại. Lý do là cô không muốn căn phòng thành một kho chứa đồ trang trí, dẫu là một kho trang trí rất đẹp. Cô đã mất nhiều ngày để ngăn một con vịt nhồi bông to kinh khủng xâm nhập, vì biết để nó lên giường thì hai chị em sớm muộn cũng có người sẽ thức dậy dưới đất vào lúc nửa đêm vì giường chật quá. Bảo Thanh thích không gian thoáng đãng, trống trải và sạch sẽ, ít tốn kém thời gian để chăm sóc và lau dọn. Cô chỉ cần vài thứ đơn giản hữu ích và trông dễ thương một chút là được. Với cô những vật dụng xuất hiện trong phòng nên có nhiều giá trị sử dụng hơn ngoài việc trang trí, nếu không chúng nên xuất hiện ít thôi. Nhiều thứ linh tinh trong phòng thì cũng sẽ mang tới nhiều thứ linh tinh trong đầu, cô thường dọa Hà Linh như thế mỗi khi bà chị cùng phòng lại nổi cơn thèm muốn tha thêm cái gì đó vào.

Lung Linh” là cách mà Bảo Thanh sẽ gọi khi muốn chọc ghẹo Hà Linh và theo cô đó là sự miêu tả khá phù hợp về người chị “giữa đàng” này. Bảo Thanh cảm thấy Hà Linh rất đẹp, một nét đẹp lung linh, duyên dáng tươi vui rất rõ chứ không mờ nhạt và khó thấy như vẻ đẹp của chính cô. Thật ra cô thường nghĩ mình không tệ lắm, chứ không phải đẹp, mặc dù chị Linh thường thuyết phục cô là cô có một vẻ dịu dàng, phúc hậu, một nét tao nhã trầm lặng riêng và thu hút. Hà Linh là người chú ý đến vẻ ngoài của mình hơn và vì thế cũng chịu luôn trách nhiệm nâng cao phần ý thức này cho Bảo Thanh. Chị sẽ tết tóc cho Bảo Thanh khi rảnh, vì Bảo Thanh có mái tóc rất mềm và đen. Chị buộc cô phải thay đổi dây buộc tóc thường xuyên hơn thay vì chỉ dùng vài chiếc cho đến khi chúng bắt đầu xấu xí và giãn ra. Chị lôi Bảo Thanh lên giường và bắt nằm im như tượng để thử loại mặt nạ thiên nhiên mà chị tự chế trong lúc rảnh rỗi, mặc cho cô la oai oái vì thứ mặt nạ này đôi khi có mùi kỳ lạ quá chừng.

Nhưng Bảo Thanh đôi khi sẽ chau mày lại và làu bàu gọi bà chị là “Linh Lung Lay” vì cái tính dễ bị lung lạc và thay đổi ý kiến nhanh chóng. Chẳng hạn như cái lần hai chị em cùng nhau lên danh sách để mua vài thứ cần dùng ở chợ huyện. Cả hai đã quyết định sẽ mua thêm một chiếc mùng mới để thay dự phòng khi cần phải giặt giũ, và một chiếc rèm cho cửa sổ. Tốt nhất là nên chọn một chiếc mùng giản dị, nhẹ nhàng phù hợp với không khí căn phòng. Và một chiếc rèm cửa dày dặn, màu sắc sáng sủa nữa. Bàn xong, cô hết sức yên chí để cho bà chị đi mua sắm bao nhiêu thì khi Hà Linh trở về cô đã phải há hốc mồm kinh ngạc bấy nhiêu. Cả rèm cửa lẫn mùng đều rực rỡ và cầu kỳ ngoài mong đợi. Chúng đẹp đến mức chả có liên hệ gì với căn phòng đơn giản này. Hiển nhiên đó chính là thành quả rất đáng khen ngợi của những người bán hàng còn bà chị của cô thì vừa cười vừa nói rằng:

- Lúc ở dưới chợ, chị tưởng là tụi nó cũng hợp chứ…

Dù vậy chị đã giấu biến chúng xuống dưới đáy tủ rồi mua những món khác thay vào. Giờ thì Bảo Thanh là người thường xuyên lôi chúng ra nhất, thỉnh thoàng cô sẽ thích căng chiếc mùng lên để ngủ. Rồi cô sẽ đứng trông cái vẻ lạc tông đến khó ưa của nó với căn phòng mà cười khúc khích trong khi bà chị phải giãy nãy lên vì bị chọc quê.

Lúc này, Hà Linh vừa với tay ra, gõ chiếc quạt giấy vẫn hay phe phẩy lên vai Bảo Thanh.

- Làm gì mà mặt buồn thiu hả nhỏ?

Thấy bà chị đã bật chế độ máy quét, Bảo Thanh cúi đầu:

- Đâu có, em đang đọc sách!

- Mắt em thì nhìn cuốn sách nhưng mà hồn em bay đi đâu rồi! Nói đi, chuyện gì? À thôi, hỏi vầy cho nhanh. Tại sao lúc nãy em sang bên kia hơi lâu?

- Thì em mang thuốc, rồi nói mấy câu.

- Nói mấy câu gì mà mặt em nặng như chì?

- Chị muốn biết không? Chị sang đó thử một lần là biết! – Cô nhăn răng cười.

- Bớt giỡn nghe nhỏ! Tụi mình là chị em tốt nên chị sẽ không bao giờ giành việc với em. Thầy đã nói mà, việc khó phần chị, việc dễ phần em.

- Ừ, việc dễ dàng lắm, nên em mới mệt! – Bảo Thanh lầm bầm.