Chương 24

Dannel không phải là bác sĩ nội khoa hay ngoại khoa mà là bác sĩ tâm thần học. Ông đã làm dưới quyền của họ Lăng kể từ thời Lăng lão gia, khi ấy họ Lăng vẫn còn là một gia tộc sừng sỏ trong giới hắc đạo. Nhưng đến thời Lăng Du thì ông bị đẩy dần ra khỏi các hoạt động của gia tộc, bởi Lăng Du luôn muốn rút chân khỏi giới hắc đạo. Khi bắt đầu thanh trừng gia tộc, Dannel sớm bị loại ra ngoài.

Lăng Du xây dựng đế chế của riêng mình từ việc thiết lập lại nguồn kinh tế của gia tộc, bắt đầu từ bất động sản cho tới sản suất đồ tiêu dùng rồi trung tâm thương mại..... Nhưng thật lâu cũng không đυ.ng tới y học, tâm lí hay tâm thần học lại càng không. Vì vậy Dannel cũng không còn được trọng dụng nữa. Cũng may Lăng lão gia luôn nhớ công lao của Dannel theo ông suốt bao năm nên đã đưa Dannel đến Đức cho ông con đường sống, ở đây Dannel trở thành một giáo sư quyền cao chức trọng trong một viện nghiên cứu nổi tiếng.

Từ sau khi Lăng Du chết, Lăng Thần Huyền lên cầm quyền cũng không gọi ông về nên Dannel nghĩ chắc cả đời này sẽ tiếp tục làm một giáo sư trong viện nghiên cứu mà thôi. Nhưng đến cuối tuần trước, nghe lệnh triệu tập khẩn cấp của Lăng Thần Huyền ông đã phải hối hả bay từ Đức trở về.

Ông còn lo lắng là có chuyện gì. Hóa ra Lăng Thần Huyền muốn ông . . . tẩy não một người.

*************************************

" Lăng tổng? Đây là....." Dannel đọc hồ sơ lẫn bệnh án của Trần Nhạc xong có chút ngập ngừng hỏi.

" Em ấy là người yêu của tôi." Lăng Thần Huyền nói. " Trước đây có chút chuyện xảy ra làm tâm lý và nhận thức của em ấy có vấn đề. Ông chỉ cần giúp em ấy trở lại bình thường là được."

Dannel nhíu mày, nghi hoặc:

" Trở lại bình thường? Nhưng Lăng tổng! Ngài vừa nói...."

Lăng Thần Huyền lạnh giọng gắt:

" Em ấy chỉ có mình tôi thôi. Cuộc sống của em ấy vốn dĩ chỉ xoay quanh tôi!"

Dannel hít thở nặng nề.....

Rồi Lăng Thần Huyền lại từ tốn. Hắn nói rõ:

" Tôi chỉ yêu cầu ông giúp Trần Nhạc loại bỏ những thứ thừa thãi trong nhận thức của em ấy. Chỉ cần giúp em ấy trở lại bình thường, Trần Nhạc vốn dĩ thứ em ấy có trên cuộc đời này chỉ có tôi thôi."

Dannel rõ, cái Lăng Thần Huyền yêu cầu không phải là đưa Trần Nhạc trở về tâm lý ổn định như bình thường. Mà là yêu cầu ông tẩy não cậu.

Loại bỏ đi những thứ thừa thãi? Từ khi nào mà gia đình trở thành thứ thừa thãi? Từ khi nào mà ký ức trở thành thứ thừa thãi?

Khiến cho Trần Nhạc có được cái nhận thức rằng Lăng Thần Huyền là tất cả cuộc sống của cậu thì Dannel cũng phải cho cậu một kí ức giả.

" Cha mẹ Trần Nhạc mất sớm. Cậu vốn được nuôi dạy trong trại trẻ mồ côi, học đến cấp ba thì gặp Lăng Thần Huyền rồi thì thành người yêu. Cả hai quấn quýt, yêu thương mặn nồng tới hiện tại....." Đây chính là ký ức giả mà Dannel theo lệnh Lăng Thần Huyền bơm vào trong tiềm thức của Trần Nhạc.

Lời hứa Lăng Thần Huyền nói sẽ thả cậu đi tất nhiên hắn sẽ không bao giờ làm. Hắn sai Mạc Uyên nói vậy vì Mạc Uyên bảo Trần Nhạc có dấu hiệu trầm cảm, có thể dẫn tới hành động tự tổn thương bản thân.

Lăng Thần Huyền lệnh cho Dannel từ Đức trở về nhưng nhanh cũng mất tới vài ngày nên hắn cần tìm cách giữ Trần Nhạc ổn định tâm lý trong thời gian ấy.

Cần cậu chịu dưỡng bệnh, cần cậu chịu ngồi nói chuyện với Dannel . . . Thì chỉ còn cách nói dối.

Hắn không có khả năng để cậu rời khỏi mình. Cũng không nhẫn tâm nhìn cậu tự tổn thương bản thân. Vậy thì cách giải quyết tốt nhất.....là tẩy não, biến cậu trở thành một Trần Nhạc chỉ của một mình hắn. Không cần đến dây xích nặng nề, không còn cần tới vũ lực cuồng bạo.....hắn vẫn giữ được Trần Nhạc. Giống như trước, chỉ biết hắn mà thôi.

***************************************

Sau khi đưa Trần Nhạc trở về, Lăng Thần Huyền ôm cậu đi ngủ. Tâm không yên nhưng vẫn cố trấn an mình. Nếu quả thực như lời Dannel nói, sau hôm nay chắc chắn Trần Nhạc là người của hắn, cả thể xác lẫn tâm hồn.

Tỉnh giấc lại trên chiếc giường rộng lớn, thấy được những tia sáng đã chiếu rọi bên ngoài khung cửa sổ che rèm không kín, việc đầu tiên Lăng Thần Huyền làm là vội vã nhìn xuống người đang nằm trong lòng.

Lăng Thần Huyền giật mình, Trần Nhạc đã thấy cậu tỉnh giấc từ lúc nào và đang mở mắt nhìn hắn. Không gào khóc cũng không lạnh lùng tức giận. Chỉ có như thế, an tĩnh.

" Ngủ có được không?" Lăng Thần Huyền hỏi, thấp thỏm lo lắng.

Trần Nhạc rũ mắt, rúc vào lòng hắn:

" Được."

Trong đầu Lăng Thần Huyền chấn động! Được rồi ư? Trần Nhạc......

Có trời mới biết Lăng Thần Huyền đang vui sướиɠ cỡ nào. Đã bao lâu rồi mới tự nguyện ngả vào lòng hắn? Đã bao lâu rồi Trần Nhạc mới an thuận với hắn như vậy?

Đúng rồi! Đây mới là Trần Nhạc của hắn.

Tay Lăng Thần Huyền run lên, hắn trở mình đè lên Trần Nhạc ghì cậu xuống, ấn môi hôn lên trán Trần Nhạc một cái thật mạnh. Rồi gục xuống, chôn đầu ở hõm cổ cậu.

Trần Nhạc ngỡ ngàng, sau phút thất thần hai mắt cậu quắc lên, trợn lớn. Lăng Thần Huyền lại bị làm sao vậy? Mới sáng sớm đã kích động vậy? Chỗ trán bị hôn cũng đỏ cả lên rồi!

" Anh sao vậy?" Trần Nhạc nghi hoặc.

Lăng Thần Huyền như cũ không rời đi, chỉ lắc đầu nhè nhẹ.

" Buồn em! Anh sao đó!?" Trần Nhạc rụt cổ lại, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Lăng Thần Huyền đang gồng mình cố kìm nén tâm tình kích động. Dannel đã nói, phải cố hành xử như bình thường, không được để cho Trần Nhạc nghi ngờ, thấy có gì không phải. Vì vậy mặc tâm tình muốn đè nghiến Trần Nhạc xuống mà ôm hôm Lăng Thần Huyền cùng phải nhịn.

Phải một lúc lâu, sau khi hít hà đủ khí tức trên người Trần Nhạc, Lăng Thần Huyền nuối tiếc mới rời khỏi hõm cổ cậu.



" Dậy nào." Lăng Thần Huyền nói rồi bế bổng cậu lên, hướng nhà vệ sinh đi tới.

Trần Nhạc vùng vẫy rồi suýt té ngã, cuối cùng lại ôm rịt Lăng Thần Huyền để hắn bế:

" Mới sáng ra lại làm sao? Em vẫn chưa muốn dậy! Anh thả em xuống! "

" Sáng rồi, đừng lười."

Lăng Thần Huyền cùng Trần Nhạc về sinh cá nhân. Sau đó theo lịch hẹn điều trị, Mạc Uyên tới kiểm tra sức khỏe cho Trần Nhạc.

Suốt thời gian được Mạc Uyên thay băng gạc cho, Trần Nhạc đỏ mặt tía tai. Lý do là vì Lăng Thần Huyền cứ ôm rịt cậu trong lòng, đường đường là một nam nhân lại bị ôm ấp, bảo bọc như thế ai lại không mất mặt.

Sau khi Mạc Uyên dặn dò kĩ càng lại một lần nữa Trần Nhạc phải kiêng gì, nên ăn gì, uống thuốc như thế nào thì mặt Trần Nhạc đã đỏ hơn cả táo chín.

Cậu lí nhí đáp:

" Tôi biết rồi."

Mạc Uyên rời đi trong tâm cũng phải thở dài một tiếng. Số phận của Trần Nhạc này e là sẽ chẳng phẳng lặng gì.

" Anh thả em xuống!" Trần Nhạc cắn môi, Lăng Thần Huyền tay cứng như đá giữ rịt cậu ngồi trên lòng hắn, muốn xuống mà không được.

" Hôn anh một cái." Lăng Thần Huyền nói.

" Hôm nay anh làm sao vậy?" Trần Nhạc nghi hoặc hỏi nhưng cũng ngoan ngoãn hôn lên môi Lăng Thần Huyền.

" Hôn lại! " Hắn nghiêm giọng.

Trần Nhạc nghe liền biết hắn đang không hài lòng vì cậu vờ hôn qua quýt. Mổ mổ lên môi hắn mấy cái nữa Trần Nhạc lầm rầm:

" Mới sáng sớm thôi Lăng thiếu gia à! "

Hôn chụt một cái rồi Trần Nhạc định rời đi ngay, nhưng Lăng Thần Huyền biết liền giữ chặt đầu Trần Nhạc không để cậu chạy. Đẩy lưỡi vào trong khoang miệng Trần Nhạc, hắn thư thái gặm nhấm sự ngọt ngào trên đôi môi cậu. Trần Nhạc phút chốc đờ người ra, cậu hơi sờ sợ nhưng nghĩ thì thấy cũng không có gì là không phải, cậu với anh là người yêu..... Làm mấy hành động thân mật cũng đâu có gì sai! Thế rồi Trần Nhạc cũng thuận theo, lưỡi cậu giao triền quấn quýt với Lăng Thần Huyền. Cậu ngoan ngoãn hé miệng, hai tay vòng qua cổ hắn, hai thân thể cũng áp sát vào nhau.

Được đáp lại Lăng Thần Huyền tâm tình liền kích động, càng lúc càng gia tăng đòi hỏi. Hắn bế xốc cậu lên, để hai chân Trần Nhạc ôm vòng bên hông mình rồi chậm rãi đi tới giường.

Trần Nhạc dễ dàng trở nên mụ mị vì một nụ hôn, cậu nằm trên giường mắt khép hờ. Đôi môi đã bị Lăng Thần Huyền dày vò đến sưng mọng ẩm ướt khiêu gợi. Hai chân cậu vẫn vòng bên hông Lăng Thần Huyền, hạ thể cả hai vô tình mà cố tình cọ xát đến phát tình. Lăng Thần Huyền đã vói tay vào áo cậu từ lúc nào, hắn đùa giỡn trên từng tấc da thịt làm Trần Nhạc bật ra tiếng rêи ɾỉ thư thái

Vừa lúc hơi thở cả hai trở nên nặng nề thì tiếng gõ cửa vang lên.

Trần Nhạc tỉnh lại vội vã lùi khỏi người hắn, rút lại ngồi ở một góc đầu giường, vớ tạm một quyển sách mở ra giở vờ đọc.

Lăng Thần Huyền phì cười, xoa xoa đầu cậu xong rồi mới ra mở cửa.

Là người giúp việc đưa đến bữa sáng. Lăng Thần Huyền giúp cậu ăn. Thời gian Trần Nhạc ở bệnh viện đã được các bác sĩ kiểm tra tổng thể sau đó báo cáo lại cho Lăng Thần Huyền, lúc này hắn mới biết cậu bị bệnh dạ dày. Vì vậy bây giờ hắn bắt đầu chú ý tới việc ăn uống của Trần Nhạc, thuê hẳn một bác sĩ dinh dưỡng tư vấn cho đầu bếp nấu thực đơn ngày ba bữa của cậu.

" Lại ăn sáng nào." Lăng Thần Huyền gọi.

Trần Nhạc nhô mặt khỏi quyển sách dày, nhìn hắn chằm chằm.

" Rồi! Không làm gì em nữa, lại ăn sáng đi."

Trần Nhạc chậm rãi bò lại nhìn thực đơn sáng của mình.

Toàn là đồ ăn đễ tiêu lại tốt cho dạ dày, bác sĩ hẳn đã chỉ dẫn cho đầu bếp rất tận tình.

Trần Nhạc sau khi ăn vài muỗng cháo hạt sen liền nhíu mày buông thìa.

" Không hợp khẩu vị sao?" Lăng Thần Huyền lo lắng hỏi.

" Em ghét ăn hạt sen ninh." Trần Nhạc nhíu mày. "Cảm giác khô miệng muốn chết."

" Cháo hạt sen tốt cho người bị bệnh dạ dày, em cố ăn đi. Lần sau sẽ đổi sang cháo thịt dê cao lương cho em." Lăng Thần Huyền giúp cậu xoắn một dĩa mì sợi nhỏ, lên tiếng dỗ dành. Tự nhủ lần sau phải chú ý tới cả khẩu vị của Trần Nhạc nữa.

" Định cho em cả đời ăn cháo sao?" Trần Nhạc cố nhai nuốt mấy hạt sen trong miệng, quả nhiên là không thể nào yêu thích cái vị này cho được.

" Nếu dạ dày tốt hơn sẽ cho em ăn cái khác." Lăng Thần Huyền cười, đút cho cậu một ít mì nhỏ.

Trần Nhạc tuy nói không thích nhưng vẫn nhai cho xong bữa sáng của mình.

Đang bồi Trần Nhạc ăn thì chuông điện thoại của Lăng Thần Huyền reo. Để hắn đút mình ăn mãi cũng ngại nên Trần Nhạc bảo Lăng Thần Huyền đi nghe máy.

Tâm trạng còn đang vui vẻ nhận được cuộc gọi kia, Lăng Thần Huyền mặt liền đen lại.

Đầu dây bên kia báo cáo, Lăng Giản Phong đã được thả ra.

" Chỉ vừa 20 phút trước. Là nhị phu nhân đã cầu xin lão gia." Người đầu dây bên kia nói.

Lăng Giản Phong bị Lăng Thần Huyền ban lệnh cấm túc không cho ra khỏi nhà riêng nửa bước. Ngày nào cũng có vệ sĩ canh gác bên ngoài, Lăng Giản Phong nhiều lần tìm cách trốn, rồi thì làm loạn thế mà cũng không được. Điện thoại hay các vật dụng điện tử đều bị thu, Lăng Giản Phong gần một tháng qua không khác gì đại bàng bị nhổ hết lông cánh.

Người trong nhà không ai dám cầu xin cho Lăng Giản Phong, nếu có thì chỉ có thể Lăng Lâm và Dương Vy, cha mẹ của Lăng Giản Phong.

Nhưng bố mẹ Lăng Giản Phong ở nước ngoài, chuyện trong nhà cũng không có người dám báo lại cho họ biết vì ai nấy cũng sợ đắc tội với Lăng Thần Huyền. Hác Du Tần thì lại khác, hắn thân thiết với cả Lăng Thần Huyền lẫn Lăng Giản Phong, hắn chẳng sợ.

Hác Du Tần ban đầu định giải quyết mọi chuyện theo cách nhẹ nhàng, gọi điện nói chuyện với Lăng Thần Huyền, thế mà Lăng Thần Huyền hai ba câu chưa nói đến đâu đã dập máy. Hắn đành nghĩ biện pháp khác để Lăng Giản Phong được thả ra. Không có lệnh của Lăng Thần Huyền không ai dám thả Lăng Giản Phong nhưng là lệnh của Lăng lão gia thì ai lại dám không nghe. Hác Du Tần không tự bản thân đi cầu xin Lăng lão gia cho Lăng Giản Phong vì hắn không phải người trong nhà, cầu xin như vậy thì thật không hợp tình hợp lý, thân thiết với họ Lăng là thế nhưng tính ra hắn cũng chỉ người ngoài.

Hác Du Tần đành phải gọi điện cho Dương Vy, mẹ của Lăng Giản Phong, báo cho bà biết. Dương Vy nhận được tin bận trăm công ngàn việc cũng vứt bỏ đấy, hớt hải bay từ Braxin trở về để xin Lăng lão gia rút lệnh cấm túc cho Lăng Giản Phong.

Lăng Thần Huyền trong lòng đại hỏa, thật muốn đến tìm Hác Du Tần đánh cho tên nhiều chuyện này một trận. Lăng Giản Phong được thả ra sẽ lại làm hắn có cả ối việc để đau đầu.

Lăng Giản Phong làm loạn không ít lần trong thời gian bị cấm túc, tuy nhiên người của Lăng Thần Huyền vẫn trấn áp được. Nhưng thiết nghĩ nếu Lăng Giản Phong nghe được tin Trần Nhạc bị mất tích thì sẽ không còn đơn giản là làm loạn thôi đâu.

" Còn nữa Lăng tổng!" Đầu bên kia giọng điệu vội vã.

" Chuyện gì?"

" Chúng tôi còn tra ra được. Bên phía Lê Mặc đang sục sạo để tìm Trần tiên sinh. Tai mắt của Lê gia đầy rẫy, chúng treo thưởng ngầm một khoản lớn cho ai cung cấp được tin tức về Trần tiên sinh. Bên ta cũng có...vài kẻ rục rịch..."

" Giải quyết thế nào? " Lăng Thần Huyền hỏi đưa mắt nhìn Trần Nhạc.

" Gϊếŧ vài người làm gương, còn lại...lấy người thân bọn chúng ra đe dọa."

" Không cần giữ lại, giải quyết sạch sẽ đi."

" Lăng! Lăng tổng....." Vệ sĩ thân cận của Lăng Thần Huyền nghe vậy thì hoảng hốt. Mấy người anh ta ra lệnh gϊếŧ đều là kẻ không gia đình, chết cũng không nhiều hậu quả. Nhưng Lăng Thần Huyền bảo một lúc gϊếŧ hơn 10 mạng mà họ người thân đầy đủ cả. Sau này sẽ phiền phức đến mức nào.

" Trên thế giới này một giây có bao nhiêu người chết vì tai nạn? Cái này tôi cũng phải dậy cho cậu à?"

" Tôi... Tôi hiểu rồi! "

Dứt lời Lăng Thần Huyền trực tiếp tắt máy.

" Ai tai nạn hả anh?" Trần Nhạc đang nhai trệu trạo mấy hạt sen cũng dừng lại hỏi.

" Ừ! Ở công trường có người ngã cầu thang." Lăng Thần Huyền cười.

Trần Nhạc cũng không hỏi nữa, cúi đầu tập trung ăn uống.

Lăng Thần Huyền nhìn cậu nhu thuận mà tâm cũng mềm, lòng cũng tràn ngập suy tính. Trần Nhạc của hắn vất vả lắm mới giành lại được, lý nào lại có thể giao lại cho kẻ khác.

Cho dù là trong quá khứ hắn làm sai với cậu nhiều chuyện nhưng chỉ cần cậu tiếp tục thế này thì hắn sẽ tìm được cách bù đắp. Rồi sẽ có lúc Trần Nhạc nhận ra cậu vẫn còn yêu hắn, chấp nhận hắn, cùng với hắn mặn nồng. Thế thì vì lí gì, những kẻ thừa thãi ngu ngốc kia cứ tìm cách cản trở hắn và Trần Nhạc.

Trần Nhạc là người của Lăng Thần Huyền hắn, bất kể là ai cũng không có quyền đoạt cậu đi.

" Có muốn ra nước ngoài một thời gian không?"

Trần Nhạc nhận được câu hỏi bất ngờ lập tức ngẩng mặt lên hỏi lại:

" Đi đâu cơ? "

" Tùy ý, em muốn đi đâu?" Lăng Thần Huyền hỏi.

" Em chẳng muốn đi đâu cả." Trần Nhạc cắn thìa.

" Vậy đi Maldives được không?" Lăng Thần Huyền vuốt ve khuôn mặt cậu. " Phơi nắng một chút cũng tốt, em ngày càng nhợt nhạt."

" Công việc của anh thì sao?"

" Anh giải quyết được."

" Vậy thì được." Trần Nhạc đáp.

Lăng Thần Huyền hài lòng hôn lên môi Trần Nhạc một cái.

" Em đang ăn mà, anh đừng như thế!"

" Có yêu anh không?" Lăng Thần Huyền hỏi.

" Sao lại hỏi thế nữa?" Trần Nhạc cắn môi nhay nhay. Trong lòng cậu thấy hơi hụt hẫng vì một thắc mắc không tên, sao cậu cứ có cảm giác không phải......

" Trả lời!" Lăng Thần Huyền bỗng nghiêm khắc.

Trần Nhạc thấy Lăng Thần Huyền có vẻ mất kiên nhẫn bèn nói:

" Dĩ nhiên là yêu anh."

**************************************

Hậu quà 2/9 đây hihi. Với bạn reader nào bảo hôm qua sinh nhật bạn ấy, quà tặng muộn đây nhé hớ hớ hớ :3