Chương 23

Trần Nhạc sau khi tỉnh dậy đờ đẫn ngồi trên giường, y tá trực trong phòng bệnh của cậu vội vã nhấn chuông báo gọi bác sĩ. Trần Nhạc nhìn cô ta, giọng cậu khản đặc, cậu hỏi:

" Trần Ninh đâu?!.....Lăng Thần Huyền đâu?"

Cô y tá nào biết Trần Ninh là ai, trong tâm trí cô thoáng qua chút chấn động, cậu trai này thực sự đang doạ cô đến phát khϊếp. Vừa tỉnh lại đã hỏi câu như vậy là sao? Tuy trên mặt cậu ta không có biểu tình gì, giọng nói cũng chỉ hơi khàn thôi nhưng cô biết cái sự bình tĩnh trên mặt cậu ta không hề bình thường. Có vẻ như tâm lí đang bất ổn, trong tình huống này nếu không có được thứ mình muốn đảm bảo cậu ta sẽ phát điên.

Vì vậy nghe ba chữ "Lăng Thần Huyền" y tá như bắt được cọc liền chạy vọt ra gọi vệ sĩ đang đứng canh trước cửa phòng bệnh của Trần Nhạc vào.



Nhìn thấy người thứ hai đi vào không phải là người mà mình muốn tìm Trần Nhạc nặng nề rời giường, cậu đề cao âm lượng hỏi lại một lần nữa:

" Em gái tôi đâu?"

Tay vệ sĩ vội vàng chạy đến cố ấn cậu ngồi lại. Hắn nói:

" Cậu Trần cậu nằm xuống đi. Thân thể còn yếu, cậu đừng đứng dậy."

Trần Nhạc nghe vậy càng mất bình tĩnh, liệu có phải có chuyện gì xảy ra rồi?

Cậu gắt ầm lên:

" TÊN KHỐN LĂNG THẦN HUYỀN ĐÂU???"

" Cậu Trần, em gái cậu không sao! Em gái cậu không sao! Lăng tổng vẫn chưa động tới cô ấy." Tay vệ sĩ vội vã trả lời. Trần Nhạc vùng vẫy mỗi lúc một mạnh, trấn áp cậu thì hắn hoàn toàn làm được nhưng nếu làm cậu bị đau thì mạng hắn cũng coi như xong vì vậy hắn không dám xuống tay.

Rất nhanh ngoài hành lang nghe tiếng bước chân vội vã của bác sĩ. Vị bác sĩ kia tới thực sự là cứu nguy.

" Hai người ra ngoài ngay đi."

Y tá nghe vậy lập tức rời khỏi phòng, còn tay vệ sĩ thì lưỡng lự mãi không dám buông Trần Nhạc ra. Vị bác sĩ kia cười trấn an:

" Đây là chuyên môn của tôi, cậu yên tâm . Ra ngoài đi."

Nghe vậy hắn miễn cưỡng buông tay. Tuy không an tâm về Trần Nhạc nhưng hắn cũng không thể cản trở công việc của bác sĩ.

Chờ cho hai người kia rời khỏi phòng vị bác sĩ mới tiến gần đến Trần Nhạc.

Anh ta cười, giọng trầm và ấm:

" Tôi tên Mạc Uyên. Từ hôm nay sẽ là bác sĩ theo dõi liệu trình dưỡng bệnh của cậu."

Trần Nhạc im lặng một hồi sau đó nói yếu ớt:

" Tôi muốn gặp Lăng Thần Huyền."

" Ngài Lăng tạm thời sẽ không đến đây." Nhìn sắc mặt Trần Nhạc khẽ biến, Mạc Uyên lập tức bổ sung. "Cậu đừng lo, ngài đấy nói sẽ thả cậu đi."

Trần Nhạc nghe vậy kích động hỏi lại:

" Thật không?"

Mạc Uyên gật đầu:

" Tôi là bác sĩ thân cận của Lăng tổng tất nhiên sẽ không nói sai với cậu. Ngài ấy hứa sẽ thả cậu ra, ngay cả em gái cậu ngài ấy cũng hứa không bao giờ đυ.ng đến. Nhưng trước khi để cậu đi, ngài ấy muốn cậu hoàn toàn hồi phục đã."

" Muốn tôi hoàn toàn hồi phục mới để tôi đi?" Trần Nhạc vờ vực lặp lại, rồi cậu hừ lạnh. "Lăng Thần Huyền còn muốn giở trò gì? Muốn tôi hồi phục? Vậy thả tôi đi tôi lập tức hồi phục!"

" Lăng tổng không có ý gì cả, cậu Trần! Việc ngài ấy không đến đây là cũng là do tôi yêu cầu. Ngài ấy thực sự lo lắng cho tình hình sức khỏe của cậu, ngài ấy chỉ muốn chắc chắn rằng cậu hồi phục hoàn toàn. Dù sao thì.....sau khi ngài ấy để cậu đi, cậu cũng sẽ không đến gặp ngài ấy nữa, không phải sao?" Mạc Uyên cười.

Trần Nhạc thở dài không đáp. Cậu nửa nằm nửa ngồi trên giường mà suy nghĩ.

Để cậu đi? Lí nào lại vậy? Hoàn toàn không hề giống với tác phong của Lăng Thần Huyền..... Nhưng cậu cũng không biết lí giải thế nào.

Nếu hắn thực sự có ý để cậu đi thì tốt...

.

.

.

Gần đây Hác Du Tần thường hay gặp ác mộng, cũng chẳng phải ác mộng ghê gớm gì, hắn mơ về lần đầu tiên mình chơi chung với Lăng Thần Huyền và Lăng Giản Phong. Giấc mơ quái quỷ đó làm hắn cũng phải suy nghĩ, hắn không nhớ chính xác nhưng có lẽ phải là rất lâu rồi kể từ khi hắn làm bạn với Lăng Thần Huyền và Lăng Giản Phong.

Hồi nhỏ, hắn đã được cha mẹ cho tới chơi Lăng gia không biết bao nhiêu lần, với tần suất ghé thăm dày đặc, số lần hắn chạm mặt Lăng Thần Huyền hay Lăng Giản Phong ngày càng nhiều. Chuyện như các tộc lớn hợp tác kinh doanh chẳng có gì là hiếm, ngược lại đây là hình thức liên kết thường thấy, Hác gia hợp tác với Lăng gia tất nhiên từ hai phía cũng muốn có mối quan hệ tốt đẹp với đối phương. Các gia chủ nể mặt hay thân thiết với nhau thì không nói nhưng trong những mối quan hệ cộng sinh trong kinh doanh này người lớn sẽ muốn tận dụng triệt để mọi lối để làm thân. Như là đẩy đám trẻ để chúng chơi với nhau.

Hác Du Tần bị bắt chơi với Lăng Thần Huyền và Lăng Giản Phong là thế, nhưng mọi chuyện lúc đầu chẳng có gì là ổn cả.

Hác gia giàu cũng không thua kém Lăng gia, Hác Du Tần lại là con một nên ở nhà được chiều, dưỡng ra tính cách quái gở chẳng giống ai thành ra khó kết bạn, lại gặp phải một Lăng Thần Huyền cục tính, một Lăng Giản Phong tâm hồn thơ thẩn nên lần đầu chơi chung kết quả là ba đứa đánh nhau đến toạc cả máu đầu.

Sau lần chơi chung đậm tính bạo lực cứ tưởng Hác Du Tần sẽ cạch mặt hai anh em nhà họ Lăng, nào ngờ ba đứa nhỏ lại kết thành bạn rồi quen thân đến tận bây giờ. Hác Du Tần có quan hệ tốt với Lăng gia đến độ được coi như một thành viên của gia đình. Ngoại trừ Lăng lão gia, có lẽ Hác Du Tần là người hiểu rõ Lăng Thần Huyền và Lăng Giản Phong nhất. Có một số chuyện khuất tất giữa hai người mà không ai biết, hắn lại là người nhìn thấu.

Hác Du Tần không bao giờ nói ra nhưng không phải hắn không biết. Giữa Lăng Thần Huyền và Lăng Giản Phong luôn có xung đột ngầm.

Lăng lão gia chỉ có hai người con trai, con cả là Lăng Du - cha của Lăng Thần Huyền và con thứ là Lăng Lâm - cha của Lăng Giản Phong. Lăng Du đã qua đời từ lâu, thay thế cho ông, Lăng Thần Huyền làm trưởng tử. Tất nhiên không phải cứ là trưởng tử là có cả Lăng gia, hắn phải thông minh, có tài, xuất chúng về mọi mặt, lại có tư chất của người đứng đầu. Lăng Thần Huyền luôn là đứa cháu đáp ứng đủ mọi yêu cầu của Lăng lão gia và còn hơn thế nữa. Lăng Giản Phong tuy không phải kẻ ngu đần hay ăn chơi đến phá gia chi tử, thế nhưng cơ hội để Lăng Giản Phong được bộc lộ bản thân lại không nhiều bằng Lăng Thần Huyền. Lăng Giản Phong cũng có tài, cũng thông minh, cũng có tư chất nhưng đến cuối cùng thì khi nói đến Lăng gia người ta chỉ nghĩ đến Lăng Thần Huyền thôi.

Lăng Giản Phong sinh ra sau, khi mà hắn lớn hơn một chút, hắn cũng là đứa trẻ khao khát được thể hiện mình. Chỉ tiếc mọi ánh mắt lúc ấy của người nhà họ Lăng và cả người bên ngoài lại đang đổ dồn vào Lăng Thần Huyền hoàn hảo đến mức sáng chói kia.

Hác Du Tần vẫn luôn lo sợ nỗi bất hòa kia sẽ bùng nổ. Đứng giữa hai người bạn thân hắn thực sự không biết làm sao mới vẹn cả đôi đường. Nhưng cái ngày mà hắn không muốn nhất cuối cùng cũng đến.

Gần một tháng Hác Du Tần ở nước ngoài. Sau khi trở về liền muốn tìm Lăng Thần Huyền và Lăng Giản Phong để tụ tập. Nào ngờ liên lạc cho Lăng Giản Phong không được, hắn chạy đến Lăng gia mới ngã ngửa. Lăng Giản Phong lúc này đã bị Lăng Thần Huyền ban lệnh cấm túc được 15 ngày rồi.

Trưởng bối lớn tuổi nhất của Lăng gia hiện tại là Lăng lão gia. Nhưng ông đã trao lại hết quyền hành của tộc cho Lăng Thần Huyền, còn mình thì ra nước ngoài tu tâm dưỡng tính, cải thiện sức khỏe, không màng công việc nữa. Đồng nghĩa với việc này tức là Lăng Thần Huyền đang làm chủ nhân của Lăng gia, Lăng gia gia quy hà khắc, lại trọng lễ nghĩa. Tư tưởng giáo huấn ngay từ đầu là tôn trọng bề trên, nếu phạm phải gia quy thì theo luật sẽ bị phạt cấm túc.

Hác Du Tần quả thực ruột gan như lửa đốt, trước đây dù hai anh em có bất đồng đến cãi vã đến thế nào thì Lăng Thần Huyền cũng chưa từng ban lệnh cấm túc với Lăng Giản Phong, đã thế lệnh cấm túc đã quá 15 ngày rồi. Hắn không có bụng dạ nào mà suy nghĩ xem Lăng Giản Phong đã đắc tội gì với Lăng Thần Huyền mà bị phạt nặng đến thế, Hác Du Tần lập tức gọi điện cho Lăng Thần Huyền.

.

.

" Cái gì?"

" Cái đầu cậu!!! "

Đầu dây bên kia vừa bắt máy Hác Du Tần đã nghe tiếng cáu bẳn của Lăng Thần Huyền, hắn liền cáu bẳn đáp lại.

Hắn im lặng một hồi rồi thở dài thườn thượt:

" Cậu với Lăng Giản Phong xảy ra chuyện gì?"

Nhìn thấy người gọi đến là Hác Du Tần, Lăng Thần Huyền biết ngay hắn sẽ hỏi về vấn đề này. Hác Du Tần đi nước ngoài về mới biết chuyện, muốn tìm hắn trực tiếp đối đáp liền không được, Lăng Thần Huyền hiện đang ở thành phố Z, Hác Du Tần hết cách đành phải gọi điện.

" Chẳng có chuyện gì, cậu đừng có xen vào."

" Cậu nghĩ tôi là loại thích lo chuyện bao đồng à?! Nếu không phải hai đứa họ Lăng chúng bây là bạn của ông thì ông cũng cần xen vào lắm ấy!" Hác Du Tần hắt ra một tiếng cười mỉa.

" Cậu biết cũng chẳng làm gì. Lần này cứ để hai đứa họ Lăng chúng tôi giải quyết là được." Lăng Thần Huyền cũng đáp lại tiếng cười ấy của Hác Du Tần.

" Cậu cứ cấm túc Lăng Giản Phong như thế thì giải quyết được cái gì?! Cậu ta là trẻ con đấy à?! Có gì nói thì cứ thả Lăng Giản Phong ra đã!" Hác Du Tần có chút sốt ruột, đừng nói là tên lanh lợi cuồng đi lại như Lăng Giản Phong, người bình thường bị cấm túc suốt 15 ngày cũng đã dễ phát điên lắm rồi.

Hác Du Tần nghe đầu dây bên kia tiếng thở hắt khó chịu rồi tiếp đó là tiếng tút tút kéo dài..... Lăng Thần Huyền thế mà cư nhiên lại dập máy.....

Hác Du Tần cáu tiết chửi ầm lên, từ miệng ngà ngọc văng ra cả phụ khoa.

Phát tiết xong hắn mới ngồi suy nghĩ. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà cho khiến quan hệ giữa Lăng Giản Phong và Lăng Thần Huyền căng thẳng đến thế.

.

.

.

Lăng Thần Huyền dựa lưng vào ghế, hắn ngửa đầu ra sau mệt mỏi day day hai bên thái dương. Nếu không phải là Hác Du Tần gọi điện tới hắn cũng không biết là mình đã cấm túc Lăng Giản Phong lâu thế, nhưng hắn cũng không có tâm trí nào để tiếp chuyện với Hác Du Tần.

Vừa nãy bác sĩ chăm sóc cho Trần Nhạc gọi điện báo rằng cậu đã tỉnh lại, hắn nghe vậy vừa mừng vừa sợ, cũng không dám đi thăm. Hắn lo cậu nhìn thấy hắn lại xúc động, rồi thì làm ra mấy hành động tự tổn thương mình. Bác sĩ nói thân thể Trần Nhạc đã kém lắm rồi, nếu bị xúc động nữa thì càng khó hồi phục. Lăng Thần Huyền sắp xếp cho Trần Nhạc vài bác sĩ tốt, bảo họ theo dõi cậu sát sao một chút, cậu có bị làm sao thì phải báo cáo lại.

.....

Trần Nhạc của hắn . . . phải làm gì mới chịu hiểu cho hắn đây . . .

.

.

.

3 ngày trôi qua, Trần Nhạc rất hợp tác với các bác sĩ, cậu ngoan ngoãn uống hết thuốc, không náo loạn cũng không tìm cách trốn. Lăng Thần Huyền không đến tìm làm cậu yên tâm hơn, tâm lý cũng được thả lỏng.

Mặc dù chưa hoàn toàn tin tưởng lời Lăng Thần Huyền nói nhưng Trần Nhạc vẫn gắng dưỡng thân thể mình cho tốt. Nếu mà Lăng Thần Huyền có nói dối, không để cậu đi chăng nữa thì cũng phải có sức khỏe mới nghĩ đến việc chạy trốn được.

.

.

.

Buổi sáng cậu có thói quen thức dậy vào 7 rưỡi. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cậu ngồi trên giường chờ bác sĩ đến kiểm tra cho mình.

Có điều, người đến hôm nay không phải là Mạc Uyên.

" Chào cậu, Trần Nhạc. Tôi là Dannel Weber. Từ hôm nay sẽ là bác sĩ của cậu."

Người đàn ông cất tiếng chào Trần Nhạc đã lớn tuổi rồi. Nghe tên, Trần Nhạc đoán ông ta là người Đức. Cậu nhìn thoáng qua đã thấy mái đầu của ông ta điểm hoa râm, Dannel để râu và tất nhiên bộ râu cũng có nhiều sợi bạc. Ông ta đeo một cặp kính không gọng, giọng trầm và có phần ôn tồn của người lớn tuổi, trông ông khá giống với hình tượng vị bác sĩ già miệt mài đến say mê làm việc ở phòng nghiên cứu.

Trần Nhạc cất tiếng chào lại. Rồi cậu hỏi:

" Sao bác sĩ Mặc Uyên lại không đến nữa?"

Dannel cười:

" Mạc Uyên có một bệnh nhân khác cần đến liệu trình của cậu ấy. Từ hôm nay, tôi mới là bác sĩ của cậu."

Trần Nhạc gật đầu ra vẻ đã biết. Cậu để Dannel làm công việc của ông ấy, kiểm tra sức khỏe cho cậu.

Sau khi đo xong huyết áp và nhịp tim, Dannel bấm chuông đầu giường và gọi hộ lý.

Rồi ông quay sang Trần Nhạc, cười với cậu và bắt đầu hỏi:

" Gia đình cậu có những ai? "

Trần Nhạc nghệt ra như chưa nghe rõ câu hỏi. Lát sau cậu lưỡng lự trả lời:

" Tôi chỉ còn một em gái. "

Dannel "Ồ" lên một tiếng. Sau đó tiếp tục hỏi Trần Nhạc một số vấn đề lặt vặt trong cuộc sống hàng ngày của cậu. Trần Nhạc nghĩ là Dannel muốn gϊếŧ thời gian khi chờ hộ lý mang thuốc tới nên dù không thích câu vẫn trả lời vài câu.

Cửa phòng mở ra, hộ lý đẩy vào một bàn đẩy bày dụng cụ y tế. Dannel không nói chuyện với cậu nữa, ông trao đổi với hộ lý nhờ cô ta lấy ven cho Trần Nhạc, còn mình thì đứng lay hoay với đống thuốc đựng trong lọ thủy tinh và kim tiêm.

Trần Nhạc có chút bối rối khi nhìn thấy mấy lọ thuốc không quen thuộc nhưng rồi cậu cũng vờ như không thấy, không để ý nữa.

Sau khi tiêm xong, Dannel cũng không rời đi. Ông ngồi lại và tiếp tục trò chuyện. Trần Nhạc cũng tiếp chuyện, chỉ là trả lời vài câu hỏi lặt vặt và thi thoảng là một câu chuyện ngắn mà Dannel kể.

" Lăng Thần Huyền là người yêu của cậu phải không?" Dannel hỏi.

Trần Nhạc nhíu mày:

" Cái gì? "

" Cậu là người yêu của Lăng Thần Huyền từ rất lâu rồi, khi hai người còn học trung học đúng không? "

Trần Nhạc nghe vậy liền thấy kì quái, sao cậu lại là người yêu của Lăng Thần Huyền cho được. Trần Nhạc biết Dannel đang nói sai...... Chỉ là, cậu không biết sai ở đâu.....

" Trần Nhạc, cậu ngoài Lăng Thần Huyền thù không còn ai thân thuộc trên đời này....."

" Tôi không còn ai thân thuộc...?"

.

.

.



Ngay chiều hôm đó Trần Nhạc xuất viện. Nơi các vệ sĩ phụ trách chở Trần Nhạc đi đưa cậu về không phải nhà của cậu ở thành phố K, mà vẫn là căn biệt thự ở ngoại ô thành phố Z.

Lăng Thần Huyền đã đợi sẵn ở cổng. Hắn đứng chờ bảo bối của mình, đưa cậu đúng về nơi cậu thuộc về.....

Lăng Thần Huyền tự tay bế Trần Nhạc đang ngủ say vào nhà. Hắn nhìn khuôn mặt yếu ớt của cậu mà tâm mềm như nước, nhìn cậu an tĩnh thế này hắn mới thấy bình yên cho được.

Hắn biết, lần tiếp theo cậu mở mắt, cậu sẽ hoàn toàn là của hắn. Và đối với Trần Nhạc, Lăng Thần Huyền hắn sẽ tiếp tục là cả thế giới của cậu....

***************************************

Chiều nay em lên trường đó mấy má. Lát còn phải đi dọn đồ nên chap này thế thôi nha.