Triệu thị nhìn Tống lão tứ đang đốn củi trong sân, mỉm cười nói với Khuê nữ: "Thằng rể này, cha ngươi chọn không sai!"
Trước đây, Tô Văn Xương vào thành mua bút mực, lúc trở về bị trẹo chân. Tống lão tứ tình cờ gặp được, liền cõng Tô Văn Xương về nhà. Tô Văn Xương thấy Tống lão tứ là người tốt bụng, liền gả nữ nhi cho hắn. Vì nhà họ Tống nghèo, bà Ngô lại là người hung dữ, nên Triệu thị không ít lần oán trách ông lão nhà mình mắt mù chọn phải con rể như vậy, hại nữ nhi mình phải chịu khổ nhiều năm.
Hiện tại nhìn lại, nhà họ Tống tuy nghèo nhưng gia phong tốt đẹp. Cha mẹ chồng không hà khắc với con dâu, huynh đệ hòa thuận, chị em dâu cũng không có mâu thuẫn gì lớn, nhi nữ cũng ngoan ngoãn. Quan trọng nhất là, con rể siêng năng chịu khó, lại yêu thương nữ nhi mình hết lòng. Bà còn có gì để chê trách nữa?
Phúc Nha nhìn căn phòng đầy trẻ con, da đầu tê dại! Nàng đưa tay nhỏ bé về phía Tô Vân đang đi xa - Ngươi mau trở lại, một mình ta chịu không nổi!
Nhìn bóng mẹ dần khuất, khuôn mặt bầu bĩnh của Phúc Nha nhăn nhó, cảnh giác nhìn con ếch đang bò về phía mình, miệng ứa nước miếng, lòng thầm hoảng hốt: Đừng lại đây!
Ngũ Mao vội vàng nói với Tô Hạnh: "Nhanh ôm đệ đệ về đi, hắn vừa mới tóm Phúc Nha! Nhìn kìa, tay nàng còn đỏ kìa!" Da Phúc Nha rất mềm mại, chỉ cần dùng một chút lực là sẽ đỏ bừng trong chốc lát.
Tô Hạnh vội vàng chạy đến kéo Nhị Oa tử về. Đúng là, đứa trẻ mười tháng tuổi, đang trong giai đoạn hiếu động, vừa mới bị kéo về lại thở hổn hển bò về phía Phúc Nha.
Tô Hạnh bị Nhị Oa tử làm cho bực mình: "Sao ngươi không thể ngoan ngoãn ngồi như Phúc Nha muội được vậy? Ngươi tưởng đang chơi với muội muội sao? Nói trước rồi mà, không được động tay! Làm nàng khóc, mẹ sẽ đánh ngươi đấy!"
Tô Nhị Oa cũng không biết nghe hiểu hay không, miệng mỉm cười vui vẻ, dùng hết sức bò về phía Phúc Nha.
Phúc Nha nhìn về phía ca ca cầu cứu, nhưng đáng tiếc ca ca không hiểu ý. Phúc Nha tức giận nhìn con ếch đang bò lại đây, miệng ứa nước miếng, dõng dạc: Lại đây nữa, ta sẽ không khách khí đâu!
Tô Nhị Oa rốt cuộc cũng bò đến bên cạnh Phúc Nha muội muội. Lúc này, hắn không động thủ, mà lại... há miệng ngậm. Bất ngờ không kịp đề phòng, nó cắn một ngụm vào má trắng nõn nà thơm tho của Phúc Nha.
Phúc Nha dùng tay áo mạnh tay lau nước miếng trên mặt, tức giận vô cùng. Bé nắm chặt hai tay nhỏ, đấm vào hốc mắt con ếch bẩn thỉu, miệng hét lên phẫn nộ: A! Bẩn! Bẩn kinh khủng! Cứu mạng. Nàng không còn sạch nữa. Mẹ ơi, mau đến đây! Ta muốn rửa mặt!
Tô Nhị Oa Bị Đánh Ngã Khóc Thét.
Tô Nhị Oa bị đánh ngã đến mức mặt hướng lên trời, nằm sõng soài trên giường đất, phát ra tiếng khóc vang dội.
Tống lão tứ đang ở trong sân nghe tiếng kêu của khuê nữ, vội vàng bỏ rìu chạy vào nhà: "Sao thế? Có chuyện gì vậy?"
Nữ nhi vốn tính tình hiền lành, ngoan ngoãn, gặp ai cũng cười tủm tỉm. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lại đỏ bừng bừng, hốc mắt hơi ươn ướt, hai tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên, cả người run rẩy. Bé nhìn chằm chằm về một hướng, khóc nức nở đến mức Tô Nhị Oa cũng hoảng sợ.
Tống lão tứ phỏng đoán chắc chắn rằng Nhị Oa tử đã chọc khuê nữ. Tuy không thích trách cứ nhi tử người ta, nhưng hắn vẫn cau mặt răn dạy nhi tử mình: "Ngũ mao, ngươi nhìn xem đã làm gì muội muội? Sao lại chọc muội khóc thế?"
Tống lão tứ ôm khuê nữ vào lòng, thương yêu dỗ dành.
"Sao thế? Sao lại khóc? Hài tử thối này sao lại khóc?"
Triệu thị vừa rửa tay xong bước vào phòng, nhíu mày nhìn tôn tử đang khóc nức nở.
Tô Hạnh muốn khóc nói:
"Đệ đệ cắn muội muội, muội đánh lại nên hắn khóc!"
Tống lão tứ vội vàng kiểm tra khuôn mặt nhỏ của khuê nữ, quả nhiên thấy có hai vết răng tím bầm. Hắn tức giận: Đánh quá nhẹ! Đáng đời!
Phúc Nha dùng tay áo cọ mặt mạnh mẽ, rồi chỉ ra sân.
"Đi, đi rửa mặt!” Hôi thối!
Tống lão tứ ôm khuê nữ ra khỏi phòng, sau lưng vang lên tiếng Triệu thị thở phì phì: Sao ngươi lại cắn muội muội? Bị đánh là đáng đời! Còn khóc nữa à? Muội muội ngươi mới tí tẹo, đánh có đau được bao nhiêu? Khóc cái gì?
Tống lão tứ thấy nữ nhi cọ mặt đến đỏ bừng, vội vàng nắm lấy tay nhỏ của nàng. Hắn đi vào bếp, nói với Tô Vân:
"Mau nhìn xem khuê nữ làm sao vậy, sao cứ dùng tay áo cọ mặt?"
Tô Vân nghe Tống Lão Tứ kể lại mọi chuyện trong phòng, lắc đầu nói:
"Không sao đâu, nữ nhi cưng của chúng ta thích sạch sẽ. Bị ai thơm một cái, có thể cả buổi sáng đều không vui. Ngươi múc ít nước ấm, giúp nàng rửa mặt sạch sẽ là tốt rồi! Phúc Nha, ngươi thật sự đánh Nhị Oa ca ca à?"
“Đánh! Một quyền vào hốc mắt!” Ngũ mao đi theo tiến vào, sờ sờ tay nhỏ của muội muội. Này nho nhỏ tay, sức lực cũng thật không nhỏ, đều đem nhị oa hốc mắt đánh đỏ đâu!