Chương 25: Không Biết Giống Ai?

Tô Vân cười cười, nói: “Này tính tình không chịu thiệt, cũng không biết giống ai!”

“Còn ai vào đây nữa? Ai sinh, giống ai.” Ngũ Mao làm bộ mặt buồn cười trêu chọc muội muội mình. Phúc Nha tâm tình không tốt, quay đầu sang chỗ khác - đừng chọc ta, phiền chết được!

Tống lão tứ rửa mặt cho khuê nữ xong, lau khô, trừng mắt nhìn nhi tử, liếc mắt một cái rồi nói: “Bà nội nếu biết rằng ngươi ở sau lưng bố trí nàng, bị bay vào bạt tay là không thể tránh khỏi!”

“Ta làm gì bố trí đâu? Bà nội nếu biết rằng muội muội ta giống bà, không biết cao hứng cỡ nào đâu!” Ngũ mao nói xong, chột dạ mà chạy đến trong viện cùng Tô Hạnh chơi tiếp.

Triệu thị ra ruộng rau đào một ít khoai tây. Khoai tây mọc lên cũng không tốt, chỉ to bằng quả trứng gà. Tống Tử Nhiễm trong lòng ngực Tô Vân, đôi mắt đen láy to tròn nhìn chằm chằm vào những củ khoai tây nhỏ bé ấy, trong lòng nghĩ: Khoai tây chiên, khoai tây nghiền phô mai, khoai tây nghiền sữa, bánh khoai tây chiên... Nước miếng của Phúc Nha vốn dĩ đã không thể kiểm soát được, lại càng chảy ròng ròng.

Tô Vân rút một miếng vải bông từ túi nữ nhi ra, nhẹ nhàng lau cho nàng, mỉm cười âu yếm nói: “Ngươi nha! Tham ăn như mèo, cái gì cũng muốn nếm thử! Ngươi còn nhỏ, không thể ăn đồ vật bậy được!”

Triệu thị cười nói: “Phúc Nha thích ăn khoai tây à? Chốc lát ta vùi mấy củ dưới bếp lò, cho nàng liếʍ liếʍ nếm thử mùi vị!”

Nướng khoai tây ư? Cũng được. Ít nhất cũng cho nàng nếm thử thứ gì khác ngoài sữa bột, lòng đỏ trứng và nước cơm! Kiếp trước, công việc bận rộn, việc yêu thích nhất của nàng là biến tấu các món ăn để thỏa mãn khẩu vị. Xuyên qua đây đã hơn nửa năm, ngày nào cũng uống sữa bột, trong miệng nhạt nhẽo đến phát ngán!

Buổi trưa, món khoai tây hầm thỏ hoang, cọng hoa tỏi non xào trứng gà, củ cải hầm miến, mỡ lợn xào cải trắng, đối với nhà họ Triệu mà nói, những món ăn này đều là tiêu chuẩn cao nhất để đãi khách! nhà bọn họ cũng giống như đại đa số gia đình khác, rau dại bánh bột bắp nấu canh, ăn no bụng là được!

Nhị đệ, nhị đệ muội của Tô Vân về trước. Bà Triệu tiếp nhận giỏ của họ - bên trong chỉ có nửa giỏ rau dại già. Sản vật núi rừng quanh vùng núi đã bị người trong thôn hái hết. Núi sâu nhiều thú dữ, bà Triệu dặn dò bọn họ ngàn vạn lần không được mạo hiểm.

Biết được đại tỷ lần này về nhà, không những mang theo lương thực và đồ ăn, còn có một con thỏ hoang và bốn con bồ câu, Hoàng Thu Linh tươi cười rạng rỡ, nhiệt tình hơn rất nhiều. Nàng ta rửa tay, tiếp nhận Phúc Nha từ tay mẹ, nhẹ nhàng ước lượng, cười nói: "Ây da! Còn nặng tay nữa! Tỉ, tỉ thật biết nuôi con!"

Tô Vân sờ sờ khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của nữ nhi, cười nói: "Phúc Nha ăn uống tốt, không kén ăn, dễ nuôi lắm!"

Hoàng Thu Linh nhìn thoáng qua nhi tử được trượng phu bế ra, thở dài nói: "Có thể ăn được gì chứ! Hạnh Nhi lớn bằng vậy, ăn đến tinh tế, cũng không béo tốt như vậy. Nhị Oa tử thì càng không được, ba bốn tháng không bú sữa, chỉ có thể ăn cháo, gầy như con gà con vậy!"

"Có thể có cháo loãng ăn đã là tốt lắm rồi! Ba ngày hai bữa còn có thể ăn trứng gà, ngươi đi trong thôn hỏi một chút, nhà ai có hài tử ăn có thể so sánh được với thức ăn nhà ta?" Tô lão nhị Tô Khê Nguyên ôm nhi tử đi tới, hai hài tử ở bên nhau - một đứa trắng trẻo mập mạp, da trắng mịn như đậu hũ; một đứa gầy gò ốm yếu, sắc mặt đen nhẻm, vừa nhìn là biết dinh dưỡng không tốt, sự đối lập quá rõ ràng!"

Hoàng Thu Linh nhịn không được lại hỏi một câu: "Tỷ tỷ, hiện tại con của ngươi ăn cái gì?"

Tô Vân giấu diếm chuyện sữa bột, nói: "Dùng gạo tẻ xay nhuyễn, nấu thành cháo gạo nếp đặc, lại phối hợp một chút lòng đỏ trứng. Có đôi khi, cho vào cháo gạo nếp một chút rau cải non cắt nhỏ, thêm một chút muối, nhỏ một giọt dầu mè... Phúc Nha gần đây rất thích ăn."

"Vẫn là tỉ giỏi nuôi con! Chờ cha mua gạo về, gạo về, ta cũng sẽ làm như vậy với nhị nhi tử của ta!" Hoàng Thu Linh nhìn đứa cháu gái bụ bẫm, trắng trẻo như Phúc Nha trong lòng, lại nhìn nhi tử đen nhẻm, gầy gò của mình, lòng đầy hụt hẫng.

Tô Nhị Oa, vết thương vừa lành đã quên đau, nhìn đến muội muội trong lòng mẹ, lại duỗi móng vuốt nhỏ ra, cười toe toét như thằng ngốc. Phúc Nha rụt người lại, nhăn mặt né tránh.

Nàng trong lòng có chút bực mình: Đứa trẻ này thật phiền phức! Không biết nhìn sắc mặt người khác à? Ngoan ngoãn nằm trong lòng cha ngươi không được sao? Làm gì đến quấy rầy ta?

Tống Tử Nhiễm kiếp trước không có nhiều giao tiếp với hài tử, không biết một hài tử chưa đầy một tuổi, lại ồn ào như vậy!

Tô Vân thấy đệ muội ôm đến có chút cố sức, sợ nàng làm ngã bảo bối của lão thái thái, vội vàng tiếp nhận. Phúc Nha vùi mặt vào lòng mẹ, không thèm nhìn đứa Nhị Oa tử đang khóc to bên cạnh muốn thu hút sự chú ý của mình: Bao giờ mới được về nhà? Mệt quá!