Chương 8

Giáo sư cũng phân rõ phải trái, nghe nói hôm qua anh phải vào viện, thái độ lại thành khẩn như vậy, bèn không đành lòng lên tiếng trách cứ. Hơn nữa ông cảm thấy tinh thần trạng thái của Hoàn Tu hôm nay vô cùng tốt, trước nay chưa từng có, còn rất tiến bộ mang dự án nghiên cứu trước đó tới thảo luận, suy nghĩ hôm nay vốn muốn trực tiếp sa thải đối phương trong đầu tạm thời bỏ đi.

Ra khỏi cửa, Hoàn Tu thở phào nhẹ nhõm. Nguyên chủ làm hỏng việc, vậy thì để mình sửa chữa từng cái một đi.

Rời khỏi học viện, Hoàn Tu kiểm tra xem xét những tiệm cắt tóc gần đây một chút, anh không phải muốn đổi hình tượng, mà là cảm thấy tóc mái dài, thực sự rất bất tiện. Anh đi ngược đường với đường về nhà, đúng lúc cũng có thể đi xuyên qua toàn bộ học viện, tận mắt nhìn thấy cảnh sắc chỉ tồn tại trong trí nhớ.

Là học viện quý tộc tư nhân lớn nhất tinh cầu này, từ khối cấp thấp đến đại học, trường học chiếm diện tích có thể nói là cực kỳ rộng lớn. Hoàn Tu tuy rằng có thể trực tiếp từ trường đại học đi ra bắt taxi, nhưng hôm nay trên tinh thần muốn đi tham quan đôi chút, nên anh quyết định chầm chậm đi từ trường đại học về khối thấp cấp.

Những ngày nhàn nhã như vậy thật đúng là không tồi. Hoàn Tu đi một lúc, đang nghĩ như vậy, chợt nghe thấy từ xa truyền đến tiếng cãi vã ồn ào.

"Hử?”

Hoàn Tu tò mò nhìn xung quanh, lờ mờ nhìn thấy một đám con nít rất nhỏ vây quanh một chỗ. Nhìn kỹ, anh mới phát hiện dường như đang tụ tập đông người đánh nhau —— chính xác mà nói, là một đám tiểu hài tử đang vây công một đứa nhỏ. Tuy rằng đối diện cũng đang đánh trả, nhưng xem ra vẫn không đấu lại nhiều trùng tử như thế.

"Mày nói chuyện đi chứ thằng nhãi kia! Đồ đáng thương bị hùng phụ vứt bỏ"

"Đừng nói nữa, cậu xem nó tức giận rồi kìa, ha ha ha ha..."

"Này! Này! Mấy đứa kia….” Hoàn Tu theo bản năng hét lên. Anh cũng không phải là xen vào việc của người khác, nhưng dù gì anh cũng coi như là một người làm nửa nhà giáo, trông đám học sinh này có vẻ là trẻ con khối cấp dưới, ở gần trường học mà cũng xảy ra loại chuyện này, nếu nhắm mắt làm ngơ thì thật sự không thể chấp nhận được.

“Ah, là giáo viên trong trường kìa!” Một đứa trẻ tinh mắt liếc nhìn thấy bảng tên trợ giảng vẫn chưa tháo xuống trước ngực Hoàn Tu, kêu lên. Rất nhanh nhóm con nít này bỏ chạy tán loạn.