Chương 4

Mặc dù một đám trùng đực tụ năm tụ ba, miệng nói thế, nhưng trong lòng vẫn có chút bực bội. Bởi vì Hoàn Tu không hề giống như trước kia, anh không lộ ra loại biểu tình không cam lòng, giận mà không dám nói. Tuy rằng không cãi lại bọn họ, nhưng vẻ mặt của Hoàn Tu trông rất bình tĩnh, hời hợt cứ như vậy đi qua.

Hoàn Tu đương nhiên bình tĩnh. Khối thân thể này vốn yêu say đắm một quý tộc "á thư", nhưng giờ đối với anh mà nói thì cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi. Mặc dù có trí nhớ, nhưng điều này không đủ để Hoàn Tu kế thừa tình cảm của nguyên chủ.

Trùng tộc không phân biệt giữa nam và nữ, nhưng phân biệt giữa hùng trùng, thư trùng, và á thư trùng. Hoàn Tu hơi kinh ngạc một chút.

Lật đổ nhận thức của loài người trái đất, "Thư trùng" của trùng tộc trông giống như một người đàn ông tiêu biểu, thường cao lớn, cường tráng, phổ biến chịu trách nhiệm lao động thể lực, nhưng vẫn có thể sinh sản. Và "Hùng trùng", bao gồm cả cơ thể này của Hoàn Tu, giống như mẫu "người đàn ông văn phòng" tiêu biểu được biết đến, vóc dáng vừa phải, nói chung không có nhiều cơ bắp, chủ yếu tham gia vào trí tuệ và nghiên cứu, số lượng thưa thớt. "Á thư trùng" thì nhỏ hơn, nhưng dù vậy, thì nó vẫn là nhỏ trong phạm vi đàn ông.

"Tất cả đều là đàn ông...” Hoàn Tu không nhịn được, lẩm bẩm.

Xu hướng tính dục của anh vốn là đàn ông , mặc dù có chút buồn cười, nhưng Hoàn Tu không thể không thừa nhận, thế giới này đối với mình thật đúng là đặc biệt "thân thiết" .

Trước đó nhóm anh họ kia đã nhắc tới "á thư nhà họ Ngải", chắc là chỉ vị này —— Hoàn Tu mở dây đeo tay di động ra, mở ra album ảnh, nhẹ nhàng lật đến một đống ảnh.

Người đàn ông á thư tên là Ngải Lặc và người chủ ban đầu của cơ thể đã quen biết nhau từ lâu, vì giữa các nhà quý tộc có quan hệ thông gia hoặc thường xuyên qua lại hợp tác với nhau có những thủ đoạn nhỏ, thường là sẽ để bọn họ từ khi còn nhỏ thấy mặt nhau. Lúc ấy Ngải Lặc được đưa đến, đương nhiên không phải giới thiệu cho Hoàn Tu, con trùng đực ngoại tộc không được coi trọng như anh, chỉ là thuận đường được mang theo cùng, nhưng vì thế mà hai người quen biết nhau.

Nói mới nhớ cũng không phải nguyên chủ một bên tình nguyện, trước kia rất ít trùng quan tâm anh, Ngải Lặc lại đối với anh rất dịu dàng, luôn chủ động đến liên lạc. Nhưng, đến khi nguyên chủ đề nghị tiến thêm một bước, thì cậu ta luôn lùi lại một bước, mối quan hệ vẫn luôn mập mờ không rõ. Cho đến mấy ngày trước, nguyên chủ nhận được tin tức, rằng Ngải Lạc sẽ kết hôn với anh em họ của mình làm thư hầu. Anh ta nghĩ đến mình từng nói muốn cưới Ngải Lặc làm thư quân duy nhất, nhưng lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, mà bây giờ đối phương muốn gả cho người luôn bắt nạt mình, điều này khiến anh ta cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.

Việc này chung quy rất khó để cho qua, Hoàn Tu không phải là không thể hiểu cho anh ta. Nhưng chỉ vì chuyện này mà đi tự sát? Hoàn Tu vẫn cảm thấy không thể tha thứ.

Anh ta có thể cảm thấy cuộc sống như thế này thật nhục nhã và thảm hại, nhưng đối với nhiều người thì đây là cuộc sống bao nhiêu người nằm mơ cũng không có được.

Hoàn Tu ngẩn người nằm trên chiếc giường rộng rãi, từ sau tận thế đến nay, đã bao lâu rồi anh không được ngủ trên một tấm đệm mềm mại như vậy? Hiện tại coi như cũng tốt rồi, ký túc xá của các nhân viên nghiên cứu dù sao cũng còn có giường ván, có bao nhiêu người thậm chí không có giường. . .

Nghĩ đến đủ loại chuyện cũ, Hoàn Tu bỗng nhiên lại từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu đi tìm kiếm tư liệu về địa cầu.

Cẩn thận điều tra đến gần nửa đêm, Hoàn Tu cuối cùng cũng đã ra kết luận chắc chắn. Cái vũ trụ này đúng thực là có trái đất, và có sinh mệnh như loài người. Nhưng trái đất chưa bao giờ trải qua tận thế và những thảm họa như trước đây, nó nhẹ nhàng phát triển cho đến ngày nay, giáp với nền văn minh ngoài trái đất - nói một cách đơn giản, đây không phải là trái đất mà anh biết, và anh chưa bao giờ tồn tại ở đó.