Chương 3

Trong một thế giới khác, có người cơ thể giống hệt với mình, sống một cuộc sống hoàn toàn khác với mình. Bởi vì chết cùng lúc, nên anh đã xuyên vào cơ thể của đối phương?

Hoàn Tu đưa tay ra, quan sát một chút, rõ ràng đây là một cơ thể sống trong nhung lụa. Sống một cuộc sống an nhàn sung sướиɠ như vậy, thế mà lại chỉ vì lý do "người mình thích sẽ kết hôn với người khác" để đi tìm cái chết, thực sự không thể tin được. Nếu để cho những người trên trái đất đang giãy dụa trong đau khổ để có thể tiếp tục sống biết được, thì không biết họ sẽ cảm thấy thế nào.

Còn linh hồn trong cơ thể này thì sao? Chẳng lẽ xuyên đến thế giới gốc của mình, thay mình bị nổ chết sao. Mặc dù người chủ cũ của thân thể này vốn muốn chết, nhưng khi Hoàn Tu nghĩ tới đây thì anh vẫn cảm thấy hơi áy náy.

Nhưng nếu đã có cơ hội được sống lại một lần nữa, Hoàn Tu quyết định phải nắm chắc. Hiện tại anh còn có rất nhiều chuyện muốn làm rõ.

"Thì ra anh vẫn chịu xuất hiện à?" Hoàn Tu vừa bước vào cửa liền nghe được giọng nói khiến người ta khó chịu.

Nhà họ Hoàn xem như là một nhà quý tộc bình thường tầm trung, cũng có vài niên đại, nhưng quyền thế cũng không quá lớn. Nhưng anh lại là một thành viên rất không được hoan nghênh trong cái gia tộc này. Sau khi người cha sinh ra anh biến mất - ở đây gọi là thư phụ, hùng phụ cũng qua đời sớm, nên đối với các thân thích trong tộc anh như một kẻ ăn nhờ ở đậu. Mà tính cách của nguyên chủ này còn trầm mặc quái gở, cho nên bị nhận hết những ánh mắt khinh miệt của người trong gia tộc.

"Tôi tưởng là nó nghe nói á thư nhà họ Ngải muốn gả cho anh Gia Đức làm thư hầu*, nên nó tự mình chạy ra ngoài đau lòng một mình rồi chứ? Haiz, không ngờ còn chưa khóc sưng mắt thì đã về rồi?"

(*) Thư hầu: giống vợ lẻ, còn thư quân là chính thất, vợ chính.

"Có khi là cố ý tiêu sưng xong mới dám trở về đấy nhỉ?"

“Ha ha ha ha. . ."

Mấy người anh họ chơi bời lêu lổng chán rồi lại rảnh rỗi túm tụm lại với nhau không biết làm gì, đúng lúc Hoàn Tu về đến nhà liền đυ.ng phải bọn họ. Miệng mồm bắt nạt em họ hướng nội không có chỗ dựa, dường như đã trở thành một loại niềm vui cố định của bọn họ.

Cái gọi là trùng đực, trong thế giới này, đều nhàm chán như vậy sao? Hay nói chỉ là nếp sống quý tộc nó vậy…. Hoàn Tu bị một nhóm thanh niên tầm 20 tuổi nếu tính theo số tuổi của loài người, khi tụ lại một chỗ giống như một nhóm học sinh cấp hai nhỏ tụm lại toàn phát ngôn gây sốc.

"Tại sao không nói chuyện, khóc khàn giọng rồi hả?"

“...Chúc mừng kết hôn?" Hoàn Tu cảm thấy mình thật sự không có gì để nói, anh cũng không thể nói "cỗ thân thể này vừa rồi đau lòng đến nhảy sông, nên hiện tại bên trong đổi người rồi", đành chỉ có thể thuận miệng đáp lại một câu.

". . . Hả?" Vẫn luôn đợi ở giữa, kẻ cầm đầu của đám người này - Hoàn Gia Đức trông chừng có vẻ rất khó chịu, phản ứng bình thường của Hoàn Tu so với cái này càng thú vị hơn mới đúng, "Tôi nói, cậu thái độ gì thế?"

"À, không có gì, tôi còn có việc, về phòng trước. Ngủ ngon." Hoàn Tu cảm thấy khó có thể ứng phó với nhóm "học sinh trung học" này, bèn lúng túng mỉm cười, vội chạy đi với tốc độ cực nhanh. Bởi vì không phải là người trong gia tộc, nên anh sống ở tòa nhà phụ, vì vậy sau khi gặp mặt ở đại sảnh, thì anh băng qua phòng khách, và đi theo một hướng khác. Đám anh em họ luôn khinh thường anh thì đi bên kia, có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng nhanh chóng rời đi có chút khác thường của Hoàn Tu, trố mắt nhìn nhau.

"Hôm nay nó uống nhầm thuốc rồi đúng không?!"

"Ha, có lẽ nó đã bị đả kích quá nhiều nên không muốn đối mặt với sự thật."