Chương 5.1: Gian lận

Lúc Huy Nguyệt tỉnh dậy, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, trên người nàng đắp một chiếc chăn mỏng, hương trong lư hương rất êm dịu.

Nàng lập tức ngồi dậy. Đây là phòng của nàng, nàng mơ hồ nhớ ra mình đã bất tỉnh trong Rừng Cấm.

Tại sao nàng ở đây? Lộ Kim Từ đâu!

Cánh cửa cọt kẹt bị đẩy ra, Huy Nguyệt chưa kịp nhìn thấy ai đang đến thì nàng đã bị ôm vào lòng, nàng cảm thấy an tâm không thể giải thích được.

Nam nhân có vài sợi tóc trắng giữa thái dương, y phục giống với y phục nàng đang mặc.

Huy Nguyệt hoảng hốt khi ông ấy choàng tay qua cổ nàng, giọng nói nghiêm nghị nhưng dịu dàng: “Nguyệt Nhi, sao con lại chạy vào Rừng Cấm? Nếu các đệ tử tuần tra không kịp thời phát hiện ra con... con đã...”

Là cha…

Vào giây phút này, Huy Nguyệt mới thật sự tin rằng mình đã trọng sinh, mắt nàng đỏ hoe, nàng ôm ông ấy thật chặt.

“Cha, con sai rồi. Cả đời này con sẽ không bao giờ mắc lại sai lầm tương tự nữa.” Ông ấy nhận ra giọng điệu bất thường của nàng, ông ấy nhất thời không biết phải làm sao.

Ông ấy vẫn chưa tỉnh táo trở lại cho đến khi Diên Nhi bưng một chén thuốc vào.

“Nói cho cha biết chuyện gì đã xảy ra. Cha sẽ làm chủ cho con. Chẳng lẽ con bị tiểu đệ tử cũng ngất xỉu trong Rừng Cấm cùng con đẩy vào?”

Ngất xỉu?

Hai chữ sắc nét lọt vào tai nàng. Chén thuốc Huy Nguyệt vừa cầm đã vỡ thành từng mảnh, đầu ngón tay nàng đỏ bừng.

Nàng không thể tin được: “Hắn còn sống ư?”

“Thật xin lỗi, tiểu thư, lần sau nô tỳ sẽ để nguội rồi mới mang vào.” Diên Nhi nhìn thấy cảnh này, vội vàng lấy thuốc trị đau màu vàng bôi lên tay nàng và liên tục xin lỗi, nàng ấy nói: “Đệ tử tuần tra trên núi phát hiện tiểu thư bất tỉnh ngay lối vào Rừng Cấm, còn đệ tử kia tuy không chết nhưng hắn bị trọng thương, dù sống cũng chỉ là tên phế vật. Nhưng tiểu thư đừng quá lo lắng nha, lúc nãy chưởng môn đã kiểm tra mạch của tiểu thư rồi, không có gì nghiêm trọng đâu.”

Trên mặt Huy Nguyệt không có nét vui mừng nào dù nàng vừa thoát khỏi nguy hiểm. Trong tương lai, Lộ Kim Từ sẽ nhập ma, dù bây giờ tu vi hắn có bị hao tổn thì cũng không thay đổi được gì.

Nàng vừa định giải thích thì có tiếng ồn ào ngoài cửa. Chưởng môn cau mày: “Chuyện gì vậy?”

Diên Nhi mở cửa, tiếng khóc thảm thiết truyền vào. Tiếng khoc này khiến Huy Nguyệt nhớ đến những tiếng khóc tang tóc khi mọi người treo cổ tự vẫn.

Muộn thế này rồi, ai con đến tìm nàng?

“Ta không phục, ai cũng biết tu vi của Lộ Kim Từ thấp như thế nào? Lần này rõ ràng hắn ta gian lận để được hạng nhất, làm sao có thể thuyết phục được chúng ta? Chưởng môn phải suy nghĩ kỹ!”

Lời mở đầu này giống như sấm sét trên mặt đất, một người khác thấp giọng hét lên: “Đừng quấy rầy Huy Nguyệt tiểu thư nghỉ ngơi. Tần huynh về đi. Muốn trách thì trách huynh ấy học nghệ không tinh.”

Diên Nhi quay đầu lại và nói: “Bẩm chưởng môn, Chu Thích và các đệ tử thân truyền của tam chưởng lão đều ở đây. Họ đến để phàn nàn về việc Lộ Kim Từ gian lận để được hạng nhất trong cuộc thi đấu Tiên Sơn năm nay.”

Chưởng môn kinh ngạc: “Lộ Kim Từ... Hắn là đệ tử trưởng lão nào? Ta chưa từng nghe qua cái tên này.”

Diên Nhi trả lời: “Lộ Kim Từ là tiểu đệ tử được tìm thấy trong Rừng Cấm cùng với tiểu thư! Hắn ta không thuộc một giáo phái nào của trưởng lão, cũng không phải đệ tử nội môn, hắn ta chỉ là một tiểu đệ tử bình thường của ngoại môn.”

Lời này vừa nói ra, chưởng môn lập tức cau mày. Chu Thích là người tài năng nhất trong thế hệ trẻ ở Trường Hằng Tiên Sơn. Việc hắn thất bại dưới tay một đệ tử ngoại môn vô danh có chút kinh ngạc.

Chưởng môn ra lệnh: “Cho hắn vào.”

Tiếng bước chân như mưa rơi trên bậu cửa sổ, Huy Nguyệt mơ hồ nhìn thấy hai nam nhân qua tấm rèm. Một trong số họ là Chu Thích mà nàng nhìn thấy vào ngày thi đấu, còn người còn lại là người nói rằng mình không phục.

“Xin chưởng môn tha thứ cho sự lỗ mãng của đệ tử. Không phải là đệ tử muốn làm khó hắn, nhưng ngày thường, đệ tử và Chu sư huynh luyện tập rất nhiều, đệ tử biết rất rõ về Chu sư huynh. Tu vi của Chu sư huynh hiện tại đang ở khí đỉnh, Lộ Kim Từ giỏi lắm cũng chỉ là khí ngạch, dù hắn ta có mạnh đến đâu cũng không thể đỡ được kiếm đó!”

Quả thực, Lộ Kim Từ ở kiếp trước rõ ràng là người thua thảm hại nhất. Nhưng bây giờ hắn lại thắng, đây thật sự là điều kỳ lạ.

Chẳng lẽ, đêm đó thái độ của nàng đối với hắn đã thay đổi con người hắn sao?

Lộ Kim Từ có tính hiếu thắng rất cao và có thể dễ dàng bị kí©h thí©ɧ. Nam nhânnày có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, hắn không quan tâm đến mạng sống của mình.

Sau đó Huy Nguyệt nghe thấy giọng điệu kiên quyết của nam nhân: “Hắn gian lận.”

Chưởng môn nói: “Gian lận? Ngươi có thể cho ta biết ngày hôm đó hắn đã gian lận như thế nào trước mặt mọi người không?”

Hắn liếc nhìn Chu Thích, ngừng một chút rồi nói: “Cách đây không lâu, Chu sư huynh và hắn cùng đi làm nhiệm vụ gϊếŧ một con rồng, kết quả là huynh ấy bị trọng thương. Ai ngờ tên ác nhân Lộ Kim Từ này lại lợi dụng chuyện này, Không chỉ đoạt long châu mà còn muốn gϊếŧ người, con sói mắt trắng này làm sao có quyền ở lại Tiên Sơn nữa! Chu sư huynh còn liều mạng bảo vệ hắn trong hang động, vậy mà hắn dám cắn lại!”

Chưởng môn bất ngờ: “Tại sao ngươi không báo cáo về long châu với Giới Luật Đường?”

Hắn ta cười lạnh: “Đệ tử đã báo cáo, đường chủ phạt hắn đến Băng Động để suy ngẫm về lỗi lầm của mình. Nhưng có ích gì? Hắn thà chết cũng không chịu giao long châu, thậm chí còn dựa vào luyện chế long châu để giành hạng nhất. Cuộc tranh đấu đã có quy định, trong thời gian thi đấu, toàn bộ giáo phái không được phép sử dụng bất cứ thứ gì có thể nâng cao trình độ tu luyện của mình. Hắn đã coi thường luật lệ của Tiên Sơn, phải hủy bỏ thành tích mà nghiêm trị thật nặng, đệ tử thực sự không thể chịu nổi một người xấu xa như hắn!”