Chương 4.2: Rừng Cấm

Cơ thể hắn bị làn sương đen quấn quanh, tham lam như dã thú đã đói lâu ngày, tiếng gió xung quanh như dao đâm vào người hắn. Huy Nguyệt lùi về phía sau vào bước, tránh rơi vào Rừng Cấm.Lộ Kim Từ dường như hiểu ra điều gì đó, đôi mắt mở to tròn như một chú chó con bị bỏ rơi, gợn sóng nước.

Hắn thật sự giỏi giả vờ. Tại sao loại người xấu bẩm sinh này lại dễ dàng làm ra bộ dạng mong manh đó? Tất cả những gì nàng cảm thấy là ghê tởm.

Ghét hắn.

Huy Nguyệt cúi đầu nhìn thiếu niên bị mắc kẹt trong sương mù đen, nàng nhẹ nhàng nói: “Chờ một chút, ta đi tìm người tới giúp.”

Liệu hắn có trọng sinh không?

Thử xem tà ma xui xẻo này có thể sử dụng nội lực của mình hay không. Huy Nguyệt chế nhạo.

Lộ Kim Từ nghe xong lời nói của nàng liền ngừng giãy dụa, đột nhiên im lặng. Ánh mắt hung ác khiến nàng có dự cảm không lành. Ngay lúc nàng chuẩn bị quay người lại để hắn tự sinh tự diệt, giây tiếp theo hắn đã tóm lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào trong.

Nàng bị kéo vào vòng tay hắn mà không kịp phản ứng, đầu óc nàng trống rỗng trong giây lát.

Tu sĩ vào Rừng Cấm gần như chết chứ đừng nói đến phàm nhân.

“Lộ Kim Từ, ngươi đang làm gì vậy!”

Trong lòng nguyền rủa hắn vô số lần, nàng đẩy mạnh hắn.

Nhưng sức lực của Lộ Kim Từ càng ngày càng mạnh, hắn kéo theo Huy Nguyệt ngã xuống đất, lăn lộn mấy vòng, rất đau.

Ngực nàng nhanh chóng bắt đầu cảm thấy căng cứng và sau đó nàng nhận ra rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Bên cạnh nàng có một con dốc, nàng lăn xuống dốc và liên tục đẩy Lộ Kim Từ, nhưng đối phương vẫn ôm chặt nàng. Trời xui đất khiến, nàng đã không va phải viên đá nào.

Hắn bị bệnh gì vậy?

Huy Nguyệt lăn đến nỗi trời tối sầm. Một lúc sau, cuối cùng cũng dừng lại, nàng vô cùng tức giận.

Xung quanh có sương mù đen, mơ hồ chỉ có thể phân biệt được một số cành cây chết. Những con chim lạ bay tán loạn trên đó. Trên cánh tay nàng có vài vết máu.

Lộ Kim Từ vẫn ôm nàng, Huy Nguyệt tát hắn một cái thật mạnh, dùng tay đẩy mạnh và dùng chân đá hắn, như thể hắn là một ngôi sao chổi nào đó và nàng muốn tránh xa.

Tiếng tát giòn tan xuyên qua màn sương mù mịt trong rừng.

Thiếu niên cười khẩy, đứng dậy, ngồi lên người nàng, ấn vào eo nàng, bóp mạnh cằm nàng: “Sao bây giờ tiểu thư không xem xem ai có thể gϊếŧ ai. Chẳng phải người cũng nóng lòng muốn thấy ta chết sao? Được thôi, ta cho phép tiểu thư được chết cùng ta!”

Giọng điệu của hắn rất hung hăng.

Nàng vùng vẫy muốn bẻ gãy bàn tay hắn, nhưng tảng đá bên dưới cơ thể nàng đã khiến cánh tay nàng chuyển sang màu xanh tím.

Động tác của đối phương quá thô bạo, quai hàm nàng rất đau.

Lộ Kim Từ luôn hung dữ và cực đoan.

Nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng, nàng run lên vì sợ hãi, nàng cố gắng tự an ủi mình trong lòng. Nàng không thể sợ hắn, nàng nghĩ đến cha, nương, ca ca và từng cây cỏ ở Trường Hằng Tiên Sơn.

Nếu Lộ Kim Từ chết thì họ có thể sống.

Thiếu niên nhận ra sự sợ hãi của nàng, dừng lại, ôm ngực, thở hổn hển. Bóng đen trên cây không khỏi run rẩy.

Nàng nhìn hắn một cách cẩn thận.

Môi Lộ Kim Từ trở nên trắng bệch, hơi thở càng ngày càng nặng nề.

Một Ma Vương tương lai sinh không thể sử dụng được ma lực.

Có lẽ sự bất thường của Lộ Kim Từ trong kiếp này chỉ là do sự trọng sinh của nàng đã thay đổi một số thứ, từ trước đến giờ hắn luôn hiếu thắng, nghĩ vậy, nàng nuốt chửng ngụm máu tanh ngọt xuống cổ họng.

Đúng rồi, chết ở đây đi.

Nhìn thấy Lộ Kim Từ đang bám vào thân cây tìm lối thoát, Huy Nguyệt cố chịu đựng cơn đau và bước tới kéo mạnh góc áo của hắn, siết chặt không cho hắn rời đi.

Lộ Kim Từ chật vật đi mấy bước, tức giận hét lên: “Buông ra!”

Hắn ho mấy tiếng, sắc mặt càng lúc càng tệ, hắn đưa tay định đẩy nàng, nhưng nhìn thấy mặt Huy Nguyệt trắng như tờ giấy, hắn vô tình rút tay lại.

Huy Nguyệt lạnh lùng nói: “Lộ Kim Từ, ngươi muốn đi đâu? Muốn tìm được lối ra sao, ta tìm cùng ngươi.”

Nói xong, nàng kéo Lộ Kim Từ không cho hắn rời đi.

Lộ Kim Từ tức giận: “Tống Huy Nguyệt, ngươi muốn chết sao?”

Sau khi ma khí lan đến tứ chi và xương nàng, ảnh hưởng ma khí đến nàng ngày càng nghiêm trọng. Khuôn mặt của thiếu niên mờ đi trước mặt nàng, nhiều hình ảnh kép, Huy Nguyệt nắm lấy tà áo của hắn, tay nàng bắt đầu run rẩy.

Nàng nở một nụ cười mỉa mai, yếu ớt nói: “Lộ Kim Từ, ngươi muốn cứu ta chứ?”

Lòng lang dạ sói.

Lộ Kim Từ khựng lại.

Đợi đủ thời gian, Huy Nguyệt nắm chặt góc áo của hắn để hắn không thể thoát ra được.

Trong Rừng Cấm càng ngày càng lạnh, lạnh đến mức đóng băng.

Khi nàng hoàn toàn mất đi ý thức, nàng có cảm giác như mình rơi vào một vòng tay ấm áp nào đó.

Chỉ tiếc, lúc nàng ngất đi, nàng không biết được bộ dạng tà ác của Lộ Kim Từ đã biến mất. Lộ Kim Từ không chống tay vào cây nữa, bước đi trở nên vững vàng.

Hắn vươn tay đỡ lấy nàng, liếc nhìn bàn tay trắng bệch của nàng, miệng niệm gì đó. Khi làn sương đen bay ra từ miệng nàng, đôi lông mày cau có của người trong tay hắn từ từ giãn ra, nàng nắm chặt cổ áo hắn.

Nàng áp má mình vào ngực hắn, hai người chỉ cách nhau bởi một lớp vải mỏng, trông nàng thoải mái hơn nhiều.

Lộ Kim Từ nhìn một lúc, sau đó nhếch môi: “Nàng nói thử xem?”

Hắn dẫn nàng về phía lối ra, làn sương đen đột nhiên tách ra thành một con đường, như thể chúng đang sợ hãi điều gì đó.

Máu từ cánh tay rũ xuống của Huy Nguyệt rơi xuống đất, máu từ vết xước của nàng không đông lại, mùi máu và rỉ sét lan tỏa trong không khí ẩm ướt.

Con chim lạ lại bị thu hút, vỗ cánh và rũ lông.

Trong mắt Lộ Kim Từ lóe lên tia tức giận, hắn bóp cổ nó, tiếng kêu chói tai làm rung chuyển những chiếc đèn l*иg do đệ tử tuần tra bên ngoài cầm.

Máu chảy khắp đường, rất đáng sợ.