Chương 5.2: Đánh hắn cho ta

Nghe đệ tử kia nói vậy, nàng thẩm chửi bản thân, nàng mù nên mới chịu trừng phạt thay cho hắn.

Huy Nguyệt cảm thấy điều này khá phù hợp với những gì Lộ Kim Từ sẽ làm. Nàng vén chăn ra và muốn ra khỏi giường. Thay vì gọi hắn tới, nàng sẽ đến chỗ hắn.

Nàng hỏi: “Lộ Kim Từ bây giờ ở đâu?”

Lộ Kim Từ sao có thể đứng đầu Tiên Sơn? Không cần nghĩ cũng biết hắn đã dùng thủ đoạn mờ ám.

Diên Nhi lấy bùa truyền âm ra, bóp một lúc rồi nói: “Hắn ta tỉnh dậy ở Hồi Xuân Đường sau đó trở về nhà. Này, nam nhân này thật chướng khí, khi có người đưa thuốc cho hắn ta, hắn ta đã đánh đổ mà không hề nhìn vào nó.”

Huy Nguyệt mặc một chiếc áo khoác, quấn sa mang quanh trán, mái tóc đen dài bương lơi qua vai.Nàng ngước mặt lên: “Cha, con muốn thay mặt Giới Luật Đường xử lý chuyện này.”

“Chỉ cần thông báo cho Giới Luật Đường giải quyết chuyện này là được rồi. Nguyệt nhi sao con...” Chưởng môn dò hỏi.

Ông ấy siết chặt nắm đấm khi nghĩ đến việc con gái mình ngất xỉu trong Rừng Cấm với một tiểu đệ tử trẻ sa đọa như vậy.

Nhưng ông ấy Tống Huy Nguyệt không thể thắng được sự kiên trì của con gái, ông ấy xoa đầu nàng: “Dẫn theo nhiều người đi cùng, khi trở về nhớ giải thích rõ ràng chuyện xảy ra trong Rừng Cấm cho cha biết, con hiểu không?”

Cha nàng vẫn luôn ở bên cạnh nàng, Huy Nguyệt muốn khóc, kiếp này nàng sẽ không bao giờ để Lộ Kim Từ thành công.

Các đệ tử của Giới Luật Đường đeo roi quanh eo, những sợi dây gai tẩm muối dày như rắn chuông, đuôi đang nhỏ giọt nước muối, còn sót lại một ít vết đỏ ngầu.

Huy Nguyệt sờ sờ cằm: “Lộ Kim Từ đang là người mạnh nhất Tiên Sơn, những thứ này có thể khống chế được hắn sao?”

Các đệ tử rất không vui khi nghe nàng nói vậy: “Huy Nguyệt tiểu thư đừng lo lắng, người chỉ dựa vào thủ đoạn mờ ám để giành được hạng nhất sẽ không thể chống trụ nổi đòn roi của Giới Luật Đường, cho dù hắn đạt đến khí đỉnh cũng sẽ mất đi lớp da. Qi. Loại quái vật như hắn đã đến lúc hiện hình.”

Huy Nguyệt sửng sốt, sau đó quay mặt đi với nụ cười trên môi và nói: “Để an toàn, chúng ta hãy đổi thành gậy đi.”

Trường Hằng Tiên Sơn có quy định dùng roi đối với đệ tử, dùng gậy đối với trưởng lão và cao thủ của mỗi phong khi họ phạm sai lầm, một gậy có thể đánh gãy xương.

Các đệ tử nhìn nhau, lưỡng lự không nói lời nào, một lúc sau, trên tay họ đã cầm sẵn gậy.

Dùng roi ư? Thứ đó quá nhẹ nhàng với hắn.

Huy Nguyệt xắn tay áo đi lên phía trước, vẻ lạnh lùng trong mắt khiến người ta khϊếp sợ.

Sườn núi tràn ngập sương mù dày đặc, ban ngày như đêm tối không ánh sáng.

Khi Huy Nguyệt bước vào sân của Lộ Kim Từ, nàng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Mặc dù nơi này rất sạch sẽ, bàn, ghế và chổi được sắp xếp ngay ngắn nhưng trên đó có một hàng quạ đứng, kêu lên một cách kỳ lạ khi có người lạ đến.

Nàng gõ cửa và ra hiệu cho các đệ tử không được rút dây động rừng.

Một tiếng gõ cửa bất ngờ làm bầy quạ giật mình bỏ chạy.

Một lúc sau nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn: “Ai ở bên ngoài?”

Bên kia cửa vang lên tiếng thì thầm, giọng nói của đám nam nhân đầy cảnh giác.

Chắc chắn rồi, hắn ta chưa chết.

Huy Nguyệt nói: “Ngươi rời đi quá vội. Ta mang thuốc từ Hồi Xuân Đường cho ngươi. Về việc Rừng Cấm... ta muốn hỏi ngươi vài chuyện.”

Nàng hạ giọng ở phần sau câu nói khiến người khác ngơ ngác nhìn tay nàng đặt trên cửa.

Giọng hắn lạnh lùng: “Không cần.”

Nàng nắm chặt tay, đè nén sự khó chịu: “Lần này ngươi đứng nhất, ta mang phần thưởng tới cho ngươi.”

Lộ Kim Từ cười lạnh, tức giận nói: “Không biết từ khi nào Tống tiểu thư lại tốt bụng như vậy? Người hôn mê mấy ngày nên não hỏng rồi phải không?”

Nếu đã bị lừa một lần vì một viên kẹo ngọt thì sẽ không bị lừa lần thứ hai.

Huy Nguyệt cố kìm nén ý nghĩ xông vào cửa, nàng nhếch môi nói: “Không cần ư? Được rồi, vậy ta đưa cho Chu sư huynh.”

Giây tiếp theo, cánh cửa từ từ mở ra,Lộ Kim Từ âm trầm đứng trước mặt nàng, lông mày xanh biếc, sắc mặt trắng bệch như một con quỷ ngâm trong nước lâu ngày.

Bóng tối bao trùm lấy cơ thể nàng, nàng cảm thấy ớn lạnh.

Hắn nhìn đôi bàn tay trống rỗng của nàng, cười mỉa mai: “Đây là phần thưởng mà người nói à?”

Các đệ tử đằng sau Huy Nguyệt trông không tốt chút nào. Hãy cho hắn ta một phần thưởng.

Nàng nháy mắt với những đệ tử đã chờ đợi đã lâu, ban đầu hắn có thể né được, nhưng cuối cùng song quyền khó địch bốn tay, hắn bị ấn xuống sân. Quần áo của hắn bị sỏi đá cào xước.

“Giới Luật Đường chấp pháp, Lộ Kim Từ, ngươi có biết sai lầm của mình không?”

Một gậy đánh vào người hắn, Lộ Kim Từ lau máu trên khóe miệng, Tống Huy Nguyệt nhìn hắn: “Tại sao ngươi lại lừa dối ta?”

Hắn nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt hung dữ, máu trên quần áo sắp chảy thành dòng khi rơi xuống đất, nhưng hắn không kêu lên đau đớn. Các đệ tử dừng lại vì biết rằng nếu tiếp tục đánh thì sẽ chết người.

“Ta đã bảo dừng lại sao?”

Huy Nguyệt muốn đích thân đánh hắn, nàng với tay lấy gậy nhưng cảm thấy tay mình bị bẩn, nàng khựng lại giữa không trung, chi tiết này khiến Lộ Kim Từ chú ý.

Nàng nói: “Lộ Kim Từ, đừng trách ta. Ngươi đã đánh cắp long châu và bị đưa đến Băng Động nhưng vẫn không hề ăn năn. Trước cuộc thi, ngươi đã trắng trợn vi phạm quy tắc của Tiên Sơn để luyện chế long châu. Đây là những gì ngươi xứng đáng phải chịu.”

Nàng chắp tay sau lưng, mỉm cười nói với những người xung quanh: “Đánh hắn cho đến khi hắn thú nhận.”

Nàng biết Lộ Kim Từ sẽ không ăn năn.

Lần lượt có những âm thanh nghèn nghẹt vang lên, nam nhân im lặng ngước nhìn nàng. Ma khí của Rừng Cấm vẫn còn ảnh hưởng đến nội lực của hắn, hắn hoàn toàn không thể chống trả.

Huy Nguyệt nhếch môi hài lòng khi nghe thấy tiếng xương gãy. Điều này trong mắt Lộ Kim Từ là cực kỳ tàn nhẫn.

Sau đó nàng phát hiện Lộ Kim Từ đang mỉm cười. Hắn khıêυ khí©h, lạnh lùng, không hề có chút hối hận, máu lạnh tàn nhẫn như một con quỷ, sinh ra đã mang theo một vết xấu trong xương.

Không biết phải mất bao lâu để nàng hồi phục.

“Huy Nguyệt tiểu thư, hắn ta ngất xỉu rồi.”

Huy Nguyệt cúi đầu nhìn nam nhân nằm bất tỉnh trên vũng máu. Mũi và trán đều bầm tím, hắn thực sự may mắn vì không chết.

Đó là là gì?

Nàng thấy Lộ Kim Từ dường như đang cầm chặt thứ gì đó trong tay, liền bảo đệ tử bước lên kiểm tra.

Đó là đôi khuyên tai, hắn quyết không buông ra dù rất đau.

Nó có vẻ rất quan trọng.

Khuyên tai đính những hạt châu màu trắng sữa, tỏa sáng như đom đóm, lộng lẫy như ánh hoàng hôn nơi chân trời vào buổi sáng sớm.

Huy Nguyệt nhìn kỹ, đáng tiếc máu trên khuyên tai chưa đông lại, vết máu nhỏ gây rợn người, hủy hoại mỹ cảm.

Nhưng đây là... khuyên tai long châu?

Con ngươi của Huy Nguyệt co lại, điều này sao có thể xảy ra?