Chương 93: Nghi ngờ

Sau khi lên xe, càng đi Giang Kiều càng cảm thấy trong lòng, không phải quân khu của cha nơi xa xôi hẻo lánh, mà là thời tiết khắc nghiệt làm cho hoa màu cả đường đi này đều khô héo.

Mạnh Ngọc Chi cũng hỏi tình hình nơi này: “Cũng làm a, nếu trời còn mưa hoa màu sẽ có vấn đề. Mọi người không thấy những người này đều phải còng lưng gánh nước đi tưới, nhưng nhân lực dù sao cũng có hạn. Ai nha, hi vọng trời sớm một chút có mưa.”

Xuyên Tử lúc này đã tỉnh, là người tích cực nhất trên xe, đứa nhỏ không nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua, người lớn đều nhất trí dấu diếm đứa nhỏ chuyện, mọi chuyện qua đi, cũng sợ ảnh hưởng đến tâm lý đứa nhỏ.

Bởi vì sắp được gặp ba mình nên Xuyên Tử nhìn gì cũng thấy hưng phấn, ngay cả đám cỏ dại quen thuộc ngày thường hắn đều cảm thấy thân thiết.

Buổi sáng còn chưa ăn cơm, lúc này cậu bé mới cảm thấy hơi đói bụng. Mạnh Ngọc Chi đang định lấy bánh bột ngô cho đứa nhỏ ăn, đã bị Giang Kiều ngăn lại.

“Cháu ở đây có trứng, thím cho em trai ăn trứng này đi…”

Nhóc con vừa nghe nói có trứng, liền không muốn ăn bánh bột ngô nữa, vui vẻ cảm ơn Giang Kiều. "Cảm ơn chị, chị là nhất…!"

Giang Kiều mỉm cười, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuyên Tử, “Đừng vội, ăn từ từ thôi.”

Tống Chí thầm khen ngợi hành động của Giang Kiều, Giang Kiều cũng chỉ là một cô bé gái thôi, sao có thể không bảo vệ đồ ăn của mình?

Hầu hết trẻ em đều ăn hết đồ ăn trước khi xuống tàu, thậm chí nếu không ăn hết thì chúng cũng sẽ giữ lại cho riêng mình, nhưng cô bé này khá hào phóng, giống như ba cô vậy.

"Cháu gái, cháu làm sao tìm được nơi này, làm sao cháu biết ba mình là Cố Chính Phong?"

Giang Kiều thở dài: "Chuyện dài lắm. Trước tiên cháu nhận ra ông nội, sau đó mới biết thân thế của mình. Nghe ông nội nói ba mẹ cháu đóng quân ở đây, nên cháu chỉ muốn tạo cho họ một điều bất ngờ…Kỳ thực cháu cũng muốn gặp ba mẹ mình."

Tống Chí thực sự tò mò hơn là năm đó Giang Kiều đã lưu lạc nơi nào.

“Ai, một lời khó mà nói hết…”

Có một số việc mặc dù cô không giải thích, sau này mọi người cũng sẽ biết , cô ấy chỉ chọn những gì cô ấy có thể nói, về phần Vương Đại Hoa cô ấy trực tiếp bỏ qua thay bằng nói về ông cụ Kiều Kiệt. Có một số chuyện cô sẽ không nói với người ngoài, cho dù người đó là đồng đội chiến hữu của ba cô ấy cũng không được.

Tống Quân Cường cùng Mạnh Ngọc Chi nghe xong đều trợn tròn mắt. Họ không bao giờ ngờ rằng Giang Kiều lại trải qua cuộc sống như vậy.

Có một số chuyện Giang Kiều chỉ nói mơ hồ, nhưng Tống Chí cũng hiểu được bọn họ đều là anh em vào sinh ra tử. Gia đình Cố Chính Phong rốt cuộc tình huống gì hắn rõ ràng, Giang Kiều không nói, hắn cũng không tiếp tục hỏi.

Bây giờ hắn hoàn toàn tin tưởng Giang Kiều là con của chiến hữu, ông cụ nhà họ Cố là một người khôn ngoan như vậy, nếu không phải máu mủ, làm sao ông cụ nhận?

"Chị gái, chị thật đáng thương, chị lớn như vậy còn chưa gặp ba mẹ mình!”

Lời nói của tiểu Xuyên Tử phá vỡ bầu không khí u ám trong xe.

Tống Quân Cường cũng cảm động thở dài: "Đúng vậy, Kiều Nhi người ta nói đại nạn không chết cuối đời phước báo, em đây là đại phúc khí a, sau này cho anh dính ít phúc khí của em."

Giang Kiều cười khổ nói: "Ta này tính gì cái đại phúc khí a, chính là vận khí tốt một chút mà thôi, nhưng vẫn kém anh một chút. Nếu nói tôi có phúc, không bằng nói chính anh cho tôi phúc khí."

Tiểu Xuyên Tử nuốt đồ ăn trong miệng, vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ cánh tay Giang Kiều, "Chị, em cho chị phúc khí, chúng ta cùng nhau phúc khí…”

Giang Kiều buồn cười sờ sờ khuôn mặt của cậu bé: "Được, chúng ta đều dính dính phúc khí của tiểu Xuyên Tử đáng yêu."

Xe tải chạy lâu như vậy cũng không đến đích, cả đám đêm qua cũng không được nghỉ ngơi ngon giấc, đến lúc này đều nhịn không được tiếp tục nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Cố Chính Phong chưa bao giờ mơ rằng con gái ruột mà hai vợ chồng tìm kiếm bấy nhiêu năm lại đến tìm họ.

Xe tải chạy vào doanh trại, Tống Chí đánh thức Giang Kiều và những người khác, Mạnh Ngọc Chi cùng Tống Quân Cường đều đã từng đến đây, không cần Tống Chí thu xếp, họ tự mang theo đồ đạc tự tìm chỗ đến chỗ ở.

Về phần Giang Kiều, Tống Chí đã đưa cô vào doanh trại để gây bất ngờ cho lão chiến hữu của mình, Tống Chí khó có lúc lại nghịch ngợm một chút.

Lúc hắn dẫn Giang Kiều vào cũng không hề giới thiệu, lúc này Cố Chính Phong đang bận viết lách trong phòng.

"Lão Cố, tôi đã đón thằng bé nhà tôi tới rồi, nếu không buổi tối tụ tập cùng nhau vui vẻ ăn một bữa cơm?"

Cố Chính Phong cũng không thèm ngẩng đầu lên, "Đi, ông tự mình sắp xếp đi, vừa lúc tôi cũng muốn đi gặp cháu trai của tôi."

Giang Kiều ở bên cạnh tỉ mỉ nhìn kỹ ba ruột mình, những người đàn ông trong Cố gia ngoại hình đều rất tốt, tuy rất giống ông nội cô nhưng trên người ba lại toát lên khí chất của quân nhân ngay thẳng cùng uy nghiêm.