Chương 94: Ba mẹ

Có lẽ vì đóng quân ở biên giới nên da ông sạm đen, khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn.

Sau khi nhìn xong, đôi mắt của Giang Kiều đột nhiên mở to và cô nhìn chằm chằm vào Cố Chí Phong, cô dường như đã nhìn thấy người đàn ông trước mặt ở kiếp trước, sau khi cô nhận được tình báo cô đã bị người Nhật truy đuổi. Chính người đàn ông này, dẫn người đến giúp cô thoát thân, cô thực sự không ngờ kiếp này có có thể gặp lại ân nhân, và ông lại chính là ba ruột của cô kiếp này.

Trong lòng cô dâng trào, cô khó có thể kiềm chế được cảm xúc lúc này, không chỉ vì người này là ân nhân của cô, mà còn là một loại cảm xúc khác, cô không biết là do máu thịt của cơ thể này hay là do cảm xúc của tia linh hồn cuối cùng tiểu Giang Kiều nữa.

Cảm xúc kích động rốt cục nhịn không được Giang Kiều mở miệng gọi: "Ba ba."

Chỉ hai chữ này đã khiến Cố Chính Phong đang vùi đầu viết lách khựng lại. Chậm rãi ngẩng đầu, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười của Tống Chí, hắn đã rất quen thuộc với khuôn mặt già nua này, giọng nói đó chắc chắn không phải là của hắn.

Sau khi tìm kiếm lại, hắn nhìn thấy Giang Kiều đang đứng sau lưng Tống Chí. Cây bút trong tay Cố Chí Phong đột nhiên rơi xuống bàn, hắn không hề hay biết bản thân đang nhìn chằm chằm vào Giang Kiều.

Nhìn cô bé trước mắt hắn có cảm giác vô cùng kỳ lạ, hắn muốn ôm cố bé trước mắt này vào lòng, ôm thật chặt.

Đặc biệt là dáng vẻ của đứa nhỏ, hắn cảm thấy rất quen thuộc, quen đến mức máu trong người sôi lên, trong xương cốt có một loại cảm giác đang kêu gào muốn ôm chặt cô gái nhỏ trước mặt vào trong lòng.

"Cháu, cháu… vừa rồi gọi ta là gì?"

Cố Chính Phong thậm chí không biết thanh âm của mình phát ra như thế nào, hắn đã thất vọng rất nhiều lần, cảm thấy có chút bất an.

Giang Kiều mỉm cười, tâm tình trở nên vui vẻ, nhanh chóng chạy tới, nhào vào trong ngực Cố Chính Phong.

"Ba ba…!”

Cố Chính Phong nhìn cô gái nhỏ tươi cười nhào vào trong ngực hắn, hắn không biết để tay chỗ nào.

Dù trong lòng có cảm giác nhắc nhở rằng đây có thể là con gái ruột của mình, nhưng vẫn cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc bản thân, vì sợ nếu không phải, không chỉ đứa trẻ mà vợ hắn còn bị tổn thương nữa.

Cảm nhận được cơ thể Cố Chính Phong cứng ngắc, Giang Kiều ngước khuôn mặt tươi cười lên, "Ba ba, con là Giang Kiều, cũng là Cố Kiều, ba nhìn đi…”

Cô lấy mộc bài đeo trên cổ ra, khi Cố Chính Phong nhìn thấy tấm mộc bài, hắn còn gì cố kỵ nữa hai tay ôm chặt lấy Giang Kiều.

Mặc dù là người đàn ông trưởng thành, giờ phút này cũng nhịn không được mà khóc như mưa: "Kiều nhi, Kiều nhi của ba ba, con chạy đi đâu? Chúng ta chạy khắp nơi tìm không thấy, mười hai năm rồi, không lúc nào chúng ta không nhớ tới con, Kiều nhi của ba…”

Chứng kiến

cảnh hai cha con nhận ra nhau, ngay cả Tống Chí cũng không khỏi rơi nước mắt.

“Ba ba, con cũng nhớ ba mẹ, nhưng con không biết mình là ai và cũng không biết tìm ba mẹ ở đâu.”

Cố Chính Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, kéo Giang Kiều chạy ra ngoài.

Tống Chí đuổi theo: "Này, ông định làm gì? Chờ tôi..."

Nhưng truy đuổi được vài bước, hắn dừng lại, người đàn ông này muốn làm gì, có vẻ như hắn đã hiểu.

Cố Chí Phong nhìn thấy con gái mình, nhưng Tĩnh Uyển còn chưa biết con gái mình đã tìm đến tận cửa, chắc chắn anh chàng này là đưa con gái đi tìm vợ.

Cố Chí Phong kéo Giang Kiều chạy ra ngoài. Giang Kiều không hỏi, cô đi theo bất cứ nơi nào ba cô đưa cô đến đó.

Ôn Tĩnh Uyển, người đang băng bó vết thương cho binh lính bị thương trong quá trình huấn luyện, rất ngạc nhiên khi thấy chồng mình chạy vào, thở hổn hển.

"Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Cố Chính Phong còn chưa kịp trả lời, Ôn Tĩnh Uyển ánh mắt đã nhìn thấy cô bé đứng ở cửa nắm tay chồng mình.

Tay cô run rẩy, miếng gạc lăn xuống đất trong nháy mắt, Ôn Tĩnh Uyển ngơ ngác nhìn cô bé bị chồng nắm tay. Cô cứng đờ đi về phía Giang Kiều, nhìn qua khuôn mặt này, cô như nhìn thấy con gái mình hồi nhỏ. Đứa bé nằm trong vòng tay cô đang cười khúc khích với chính mình.

"Kiều nhi…!”

Cô lẩm bẩm một mình, sau đó như nghĩ ra điều gì đó, cô háo hức chạy tới nắm lấy tay Giang Kiều, khi nhìn thấy vết bớt màu đen trên cổ tay đứa nhỏ, Ôn Tĩnh Uyển không nhịn được nữa ôm lấy con gái bắt đầu khóc nức nở, dựa vào cơ thể nhỏ bé của Giang Kiều, không kìm được nước mắt và vừa khóc vừa xin lỗi.

"Đều do mẹ, mẹ không bảo vệ tốt con, là chúng ta có lỗi, làm con nhiều năm chịu đâu khổ, con gái số khổ của mẹ…”

Nghe Ôn Tĩnh Uyển khóc, người nghe cũng phải thương tâm rơi lệ. Tiếng khóc khổ sở thương tâm này, dường như muốn chút hết thương nhớ, cùng áy náy mấy năm nay ra đi.

Tiểu chiến sĩ bị thương cũng bị cảnh tượng này ảnh hưởng, không khỏi lau đi những giọt nước mắt đã rơi xuống khóe môi.

Khi những người xung quanh nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Ôn Tĩnh Uyển, tất cả đều tụ tập lại xem chuyện gì đã xảy ra.