Chương 92: Nghi ngờ

Tống Quân Cường nhìn thấy người đàn ông cầm tấm biển hưng phấn vẫy tay. Mạnh Ngọc Chi cũng nhìn thấy tấm biển có tên cô, liền đi theo Tống Quân Cường đi theo hướng này.

Giang Kiều lo lắng, có lẽ ba mẹ chưa nhận được điện tín hay gì đó. Bình thường, khi hay tin đứa con gái thất lạc tìm đến, ba mẹ không thể trực tiếp đến đón, ít nhất cũng sẽ cử người đến đón cô.

Cô không biết là do hai vợ chồng tâm đại, hay do quá trình thông tin qua lại có vấn đề, lúc này cô vẫn không tìm được người đến đón cô.

Cô chán nản đi theo Tống Quốc Cường, tuy có thể tự mình lái xe đến đó nhưng cô không quen với nơi đóng quân của quân đội. Dù có lái xe, cô cũng có thể sẽ bị lạc.

Nhìn quận lỵ có phần quen thuộc, Giang Kiều âm thầm thở dài. Cô đã từng đến nơi này trước đây nhưng giờ nó đã thay đổi rất nhiều.

Tống Quân Cường trò chuyện với ba mình Tống Chí một lúc, hắn càng tò mò hơn về lý do tại sao ba hắn lại cầm tấm biển ghi tên của Mạnh Ngọc Chi.

"Đừng nói nữa, chẳng phải chú Trịnh của con không có thời gian tới đây sao? Vừa lúc ba rảnh rỗi nên thuận tiện đón cả hai một thể."

Nhìn thấy Giang Kiều đứng phía sau con trai mình, Tống Chí thoạt đầu sửng sốt, còn tưởng rằng cô bé là bạn do con trai mình mang đến, nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, hắn cảm thấy cô bé có chút quen mắt, nhưng hắn không nghĩ ra là cô bé này giống ai?

"Cô bé này là ai?"

Tống Quân Cường quay người lại, tìm đến Giang Kiều: "Kiều nhi em gái, ba em không đến đón em sao?"

Giang Kiều lắc đầu, "Không tìm được, không thấy biển hiệu, không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ bọn họ không nhận được thư."

Tống Quân Cường lại quay đầu nhìn Tống Chí: "Ba ba, lái xe tới phải không? Chúng ta có thể đưa em ấy đi tìm ba mẹ mình được không ạ?"

Tống Chí mỉm cười chọc ghẹo con trai mình một phen: “Được, con nói đi là được! Cô bé này, ba mẹ cháu làm việc ở đơn vị nào?”

Giang Kiều thở dài, sau đó nói đơn vị và tên ba mẹ mình cho Tống Chí biết.

"Cái gì, cháu nói lại lần nữa?"

Giang Kiều cho rằng đối phương không nghe rõ nên mới nói lại.

Tống Chí nhìn từ trên xuống dưới, hắn cùng Cố Chính Phong làm anh em nhiều năm như vậy, sao hắn không hề nghe nói bọn họ có một đứa con gái vậy nhỉ?

Trước kia là có một đứa nhưng đã lạc mất từ lâu rồi, nhưng bao năm qua, không chỉ hai vợ chồng mà cả những người đồng đội của họ, có cơ hội là hai vợ chồng giao phó giúp tìm kiếm, nếu ai đó về nhà hoặc đi công tác. Mấy ngày trước hắn còn hỏi thăm giúp hai vợ chồng họ, như thế nào bây giờ lại đột nhiên xuất hiện con gái vậy?

"Con gái của Cố Chính Phong? Tôi chưa từng nghe nói ông ấy có con gái."

Giang Kiều cười ranh mãnh: “Chú, trước không nghe nói, hiện tại nghe được cũng chưa muộn."

Cháu là con gái của Cố Chính Phong, con gái ruột thịt, chuyện này sao có thể nhận bừa được? Cháu không rảnh rỗi mà gọi người khác là ba ba đâu ạ? Mặc kệ có phải hay không, đợi cháu gặp được người tự nhiên có đáp án."

Hiện tại Giang Kiều không cần nghĩ tới, người này nhất định là biết cha cô hoặc là cùng quân doanh.

Tuy nhiên, Tống Chí không nghĩ cứ như vậy mang Giang Kiều qua. Nhiều năm như vậy hai vợ chồng họ có bao đâu khổ, bọn họ là đồng đội chiến hữu bao nhiêu năm làm sao không hiểu.

Ai mà không biết, người anh em này của hắn có bao nhiều yêu thương con gái. Người khác vui mừng khi có con trai, nhưng anh chàng này lại vui vẻ sinh con gái. Anh ta muốn cả thế giới biết, nhà họ sinh con gái quý giá hơn bất ai.

Nhưng một người cha yêu thương con gái mình như vậy, đã phải chịu đựng nỗi đau lạc mất con gái suốt bấy nhiêu năm.

Anh không muốn vợ chồng chiến hữu mình phải chịu thêm kí©h thí©ɧ, chỉ vì cái hiểu lầm.

Tống Chí nhìn từ trên xuống dưới, mặc dù cảm thấy Giang Kiều có chút giống chiến hữu của hắn, nhưng cuộc sống có nhiều người giống nhau như vậy, hắn lo lắng sẽ có người nhân cơ hội này trộn lẫn hàng giả với hàng thật, gây tổn hại nghiêm trọng cho hai bọn họ.

Giang Kiều cười nói: "Chú, cháu vẫn muốn nói một câu, thật không thể giả, mà giả cũng không chộn lẫn thật được, có phải hay không, nhìn thấy người nới nói rõ được."

Cô gái nói chuyện rất cẩn thận, điều này khiến Tống Chí cảm thấy tính cách của cô bé có phần giống với chiến hữu mình.

"Được, cháu đã nói đến như vậy, ta liền đưa cháu đi."

Tống Quốc Cường và Mạnh Ngọc Chi có chút bối rối. Cha mẹ của Giang Kiều có phải là quân nhân không? Hai người cùng nhau nhìn Giang Kiều, tự nhiên hiểu được ý tứ của bọn họ.

Cô ngượng ngùng cười: “Ông nội nói xa nhà không thể nói thật, hay nói chuyện trong nhà, cho nên tôi nghe lời ông nội. Dù sao tôi tuổi còn nhỏ, xin quý vị nhiều thông cảm.”

Tống Quân Cường hừ một tiếng, "Cô bé, tâm nhãn còn không ít đâu, được rồi nếu giờ đã quen biết, chúng ta cùng nhau lên xe đi."