Chương 86: Thần tài đến

Bà cụ không muốn nói nhiều lời, Giang Kiều cũng xấu hổ nên không dám hỏi, cô đoán trong nhà nháo mẫu thuẫn.

Cô không không rõ được nên đi thu dọn đồ đạc nhà cửa, định buổi tối sẽ về, vì đây là thân thích của tiểu Giang Kiều, nên cô muốn thu xếp ổn thỏa xong rồi mới đi. Đã chiếm lấy thân thể của con gái họ, cô sẽ chịu trách nhiệm những người thân này thay cho tiểu Giang Kiều.

Nghĩ đến đây, cô thở dài, nhanh chóng đi nấu hai nồi bánh hấp. Ăn xong ngủ một giấc buổi trưa, khi tỉnh dậy thì trời đã tối.

Giang Kiều cất hết đồ đạc vào không gian, khóa hết cửa sau đó đi ra ngoài, đến nơi không có người, cô phóng xe về vùng nông thôn, so với đo đạc như vậy thoải mái hơn nhiều.

Đến nơi, cô cất xe trước rồi đi bộ về ngôi nhà cũ của Cố gia .

Cô lần lượt dọn đồ ra khỏi không gian. Lần này cô mang theo rất nhiều đồ đặc, cô không biết mình sẽ đi trong bao lâu, nên lần này cô đã chuẩn bị nhiều hơn.

Ông cụ Kiều Kiệt đã định đi ngủ, nhưng không ngờ có tiếng gõ cửa.

"Ai? Nửa đêm như thế nào còn gõ cửa, không muốn ai ngủ à! Đợi một chút..."

Giang Kiều trong lòng mừng thầm.

Chưa kể, Kiều Kiệt khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười trước cửa còn thực sự giật mình, còn tưởng mình nhìn nhầm người.

"Giang Kiều? Không, sao cháu lại tới đây vào lúc này? Nguy hiểm như vậy, đêm khuya như vậy, cháu không sợ xảy ra chuyện sao?"

Giang Kiều cười nhìn ông cụ: "Ông nội, có người gửi đồ cho cháu, nhân tiện bạn của anh Ninh Hạo cũng mang cho cháu một số thứ. Ai nha, ông nhanh đỡ giúp cháu đi, cháu không cầm nổi nữa rồi."

Nhìn thấy cháu gái mình xách theo túi đồ phía sau, ông cụ Kiều Kiệt muốn cười khổ nói: "Kiều nhi, cháu chuyển cả nhà tới đây hả, sao mà lại nhiều đồ như vậy?"

Giang Kiều ôm đồ vào trong sân nói: "Chuẩn bị kỹ một chút, lúc cháu đi rồi, hai ông và mọi người không phải lo đến cái ăn cái mặc nữa! Ai biết căng tin này sẽ tồn tại trong bao lâu, cháu chỉ sợ lúc kết thúc còn bần cùng hơn bây giờ!"

Ông cụ Kiều Kiệt thực sự không dám nói, cũng không dám nghĩ về chuyện này. Ông không thể giải thích được và cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng chỉ cháu gái ông to gan, cái gì cũng dám nói.

"Đứa nhỏ này, cháu phải cẩn thận chút, đừng để người khác nghe thấy."

Sau khi dọn hết đồ đạc vào nhà, Giang Kiều cùng ông cụ đều muốn nghỉ ngơi, rất nhiều thức ăn chín, chế biến có dầu có thịt, lại có lương thực làm chắc bụng, ông cụ thậm chí còn không có thời gian kiểm tra, trước chỉ muốn nghỉ ngơi chuyện trò nói sau.

Giang Kiều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy: “Ông nội Kiều, ông nghỉ ngơi trước đi, cháu đi tìm ông nội cháu. Đây là quần áo mới cháu may cho ông, Ông thay quần áo trước đi."

Nói xong, cô vác mấy bọc đồ rời đi, thứ cô mang đi cho ông cụ Cố Hàn Đình chỉ là đồ ăn và quần áo, cô không còn sức để khiêng nữa, cũng không tiện sử dụng không gian.

Ông cháu Cố Hàn Đình vẫn chưa ngủ, ông cụ đang nhìn hai đứa cháu trai đang viết lách. Ông rất bất ngờ sau vài ngày vắng mặt, cháu gái ông lại xuất hiện vào giờ này.

Thấy cháu gái tay xách nách mang, ông cụ vội vàng từ trên kháng xuống đỡ mấy túi đồ cho cháu gái.

"Cháu đây là đi đâu đây, chuyển nhà hả, cháu khi nào đi trở lại đây? Sao ta không nhìn thấy được cháu?"

Giang Kiều thực sự mệt mỏi, liền rót cho mình một bát nước: "Ông nội, đây là quần áo và giày cho mọi người, đủ dùng trong bốn mùa, mọi người mặc vào trước đi, cháu vừa làm xong, mấy ngày nay là cháu bận rộn để làm mấy thứ này.”

“Ngoài ra, cháu còn mang theo một ít gạo, bột mì trắng, thực phẩm cùng thuốc bổ, mấy thứ này nên sử lý như thế nào, để chúng ở đây liệu có an toàn không? "

Ông cụ Cố Hàn Đình có chút bối rối: "Gì, còn có đồ ăn sao?"

Giang Kiều gật đầu: "Ông nội, ông nhanh xem có thể cất dấu ở chỗ nào. Ông nội Kiều và cháu không thể thường xuyên sống ở đây, thời gian tới cháu sẽ đi tìm bố mẹ, đồ dùng, lương thực và thức ăn là chuẩn bị cho mọi người dùng hằng ngày, anh cả đừng viết chữ nữa nhanh thu dọn cất mấy thứ này đi."

Hai anh em lúc này cũng không có tâm trạng viết, nghe đến còn có đồ ăn nữa, trong lòng vui như tết đến, từ khi em gái đến, hai anh em được ăn ngon hơn ngày trước rất nhiều.

"Ông nội…"

Dù trong lòng nghĩ rất muốn, hai đứa nhỏ vẫn ngước nhìn ông nôi.

Cố Hàn Đình bây giờ không thể diễn tả được cảm giác dung động của mình là như thế nào, Giang Kiều đứa nhỏ này khẳng định là con cháu Cố gia, không sai đi đâu được.

Có thể chuẩn bị nhiều quần áo trong thời gian ngắn như vậy, đã là điều đáng kinh ngạc rồi, đứa nhỏ nếu không có bản lĩnh sẽ không thể lấy ra nhiều đồ như thế này. Ông cụ cũng không ngu đến mức nghĩ rằng nhà Kiều Kiệt lại tích lũy được nhiều phiếu vé vải như vậy. Ông cụ luôn cảm thấy cháu gái nhất nhất định có con đường lấy đến những mặt hàng này…

Nhưng khi nhìn thấy thứ Giang Kiều mang đến, Cố Hàn Đình lại không nói nên lời.

Đều là ngạnh hóa, những thứ mà có tiền hay vé cũng có thể không mua được, vì những thứ này trên thị trường đang khan hiếm, vậy mà cháu gái ông cứ vậy mang lại đây.

Họ mới gặp nhau cách đây vài ngày, đứa nhỏ này lại rất tình cảm tận tâm với họ, nếu ông cụ nói không vui mừng thì là giả, con cháu nhà họ Cố dù lớn lên ở đâu thì trái tim họ sẽ luôn giống nhau ấm áp như vậy.