Chương 87: Thần tài đến

Ông cụ Kiều Kiệt nhìn mọi thứ không nói nên lời, hắn là nửa đường nhặt không cô cháu gái, mà lại chính là cái thần tài nhỏ.

"Đừng đứng thần người ra đó, nhanh chóng nghĩ cách giấu mấy đồ này đi. Bên kia cháu cũng để lại trong nhà cho Ông nội Kiều một phần rồi, những thứ này để lại một ít hằng ngày ăn, còn lại để hỏi ông nội chúng ta xem sẽ sử lý như thế nào?"

Ông cụ Kiều Kiệt không tham lam những thứ này, ông cụ tính tình rất thoáng, bên này có bên kia nhà hai ông cháu ở khẳng định có một phần, ông cụ rất hiểu cách làm việc của cô cháu gái nhỏ này.

Cố Hàn Đình do dự một lát, "Cứ để đồ ở chỗ cháu sẽ an toàn hơn, ông chỉ mang một ít qua bên kia dùng, nhà bên này hai ông cháu trong bếp còn có tầng ẩn, mấy đồ này để ở đó sẽ an toàn hơn."

Đều là người một nhà, ông cụ cũng không có giấu diếm, hơn nữa đồ vật bên trong nơi này thật sự không có tác dụng gì mấy.

Trên mặt tường có một chốt mở, sau hai lần xoay, bức tường chuyển động, mở ra một lối đi tối om.

Cố Hàn Đình nhướng mày nhìn mọi người, "Vào xem xem, nơi này không lớn, trước kia chỉ là ngừa chiến tranh loạn lac, có thể tạm thời vào đây chốn người, lần này vừa lúc thích hợp giấu đồ."

Tầng ẩn không lớn cũng không nhỏ, có thể chứa khoảng mười người, nhưng bên trong lại trống rỗng.

Giang Kiều không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng bảo những người này dọn đồ vào bên trong.

Nhìn thấy cháu gái của mình đã chuẩn bị một cái nồi nhỏ và một cái nồi cho ba người, Cố Hàn Đình muốn cười, sao đứa nhỏ này có thể suy nghĩ chu đáo đến vậy, lại nghĩ đến cả những chuyện này?

Chưa kể đến nồi, Giang Kiều còn chuẩn bị rất nhiều gia vị lưu ít ở bên ngoài, còn lại mang giấu hết khi nào cần thì đến lấy.

"Ông nội Kiều, trước khi đi đưa chìa khóa cho ông nội cháu là được. Thuận tiện cho ông nội cháu đến lấy đồ lúc nửa đêm."

Mấy đồ ăn giữ không được lâu Cố Hàn Đình mang đi một ít, để lại một ít cho ông cháu Kiều Kiệt, chủ yếu là hai ông cháu Kiều Kiệt không thường xuyên ở lại nơi này, Kiều Kiệt cũng đã đến lúc trở lại trong thành phố, còn Giang Kiều cũng đến lúc xuất phát.

Nguyên nhân chính là do hai người không thể sống mãi ở đây, Kiều Kiệt sẽ trở lại thành phố, và cung đã đến lúc Giang Kiều phải rời đi.

Ngày hôm sau, Giang Kiều đến nhà Tề Vang lấy trứng. Ông cụ Kiều Kiệt bị nàng phái đi đến nhà đội trưởng, đương nhiên là phải mang theo quà cáp.

Lần này mẹ Tề Vang thu được nhiều trứng hơn lần trước, dù sao thì ông cụ cũng không biết, Giang Kiều đã thu bỏ hết vào trong không gian.

Buổi trưa, Giang Kiều mấu một ít cơm tẻ, lúc này Cố Hàn Đình tâm tình cũng không tốt lên được, vì không biết khi nào cháu gái mới chở về, đứa nhỏ một mình đi đường có thể hay không an toàn?

Mặc dù thái độ ông cụ là ủng hộ đứa nhỏ ra ngoài tìm bố mẹ, nhưng chỉ bản thân ông mới hiểu được, bản thân lo lắng hơn bất cứ ai khác, một lần đánh mất vất vả lắm mới lại tìm được nhau, ông cụ không muốn nghĩ đến sẽ trải qua thêm một lần nữa.

"Này, đây là lương phiếu cùng một số phiếu vé khác đều là cha mẹ cháu gủi đến, bình thường chúng ta cung không dùng đến, cháu cầm đi, khi cần có cái dùng, rời nhà ra bên ngoài con mắt nhớ phải cảnh giác. Đến nơi nhớ điện báo trong nhà yên tâm.”

Trong đầu Giang Kiều vẫn còn chút tò mò, chính là chứ "Kiều" được khắc trên tấm mộc bài, không biết là có lai lịch và tác dụng gì, cô cảm thấy cha mình là một thiếu gia xuất thân từ một gia đình địa chủ, còn ông nội là đại địa chủ, sẽ không đơn giản chỉ là cho cô một tấm mộc bài bình thường đi.

Những lời Giang Kiều hỏi vừa đúng trọng tâm truyện mà Cố Hàn Đình muốn nói. Ông cụ đang muốn dặn dò cháu gái cất giữ tấm mộc bài này cho tôt.

"Cháu cũng đừng xem thường nó! Khi cháu được sinh ra, một vị cao tăng đã xem tử vi của cháu, vị cao tăng đó nói cháu có mệnh cách kỳ lạ. Tấm mộc bài này sẽ đảm bảo cho cháu vận khí may mắn và sức khỏe tốt.

Ngài đặt tên cho cháu là “Kiều” và tự tay chạm khắc nó. Kiều nhi, đừng mang đi cất, phải đeo nó trên người, chất liệu làm mộc bài không phải gỗ thông thường, nó được làm từ gỗ Trầm Hương, hiện tại mang cháu mang trang sức khác người ta nhìn sẽ ngứa mắt, nhưng đeo cái này lại rất bình thường."

"Cao tăng? Hiện tại ông ấy ở đâu?"

Giang Kiều hiện tại nghi ngờ, bản thân cô được tái sinh ở tiểu Giang Kiều có lẽ không đơn giản như vậy.

Cố Hàn Đình thở dài lắc đầu: “Ta hiện tại không biết ngài sống hay chết, năm đó chỉ là một chiều quan hệ, ngài đích thân tới thăm cha mẹ cháu."

"Lúc đó ngài đã khá già rồi, nếu còn sống đến ngày nay, chắc cũng hơn trăm tuổi, dù thế nào đi chăng nữa, cháu nhất định phải đeo thứ này trên người."