Chương 85: Tạm biệt người quen

Lý Mỹ Lan thực sự không quan tâm đến nơi ở của ông cụ Kiều Kiệt. Thím ta quan tâm là, liệu ông già có khi nào cũng không thích sống với Giang Kiều hay không, nếu mà được như vậy, thím ta có thể đón Giang Kiều về nhà.

"Ai nha, thật là ghen tị với cháu đó! Cháu phơi nhiều nấm như vậy, ăn đến bao giờ mới xong? Để thím ăn hộ một ít cho?"

Giang Kiều liếc nhìn Lý Mỹ Lan: "Thím cũng thật thích nói giỡn? Nhà thím nồi cũng không có, thím định lấy về rồi làm gì?"

"Hơn nữa, nếu hàng ngày ở nhà không có việc gì làm, sao không tự mình lên núi hái nấm? Thím chẳng nhẽ không biết, tôi cùng ông nội đi hái nấm có bao nhiêu vất vả sao? Nhà tôi vẫn còn nhóm lửa nấu cơm, thím đừng có đánh chủ ý lên những người nghèo chúng tôi.”

Đối với Lý Mỹ Lan Giang Kiều nói chuyện không hề uyển chuyển một chút nào. Người phụ nữ này không những da mặt dày, mà còn có một thân thịt, lười đến chảy mỡ! Mỗi ngày lê la, chuyện đông chuyện tây, cũng không thấy bà ta làm công việc gì tử tế cả kiếm sống.

Lý Mỹ Lan âm thầm liếc nhìn Giang Kiều xem thường. Con nhỏ chết tiệt này luôn thích đối nghịch với bà ta, nhìn nó không có điểm nào giống một đứa trẻ chứ.

“Ai nha, thím này không phải sợ rắn sao?”

Giang Kiều quay người, cất đi tất cả đồ đã được phơi khô: "Vậy tôi không còn cách nào khác, đi thôi."

Giang Kiều thực sự không muốn Lý Mỹ Lan ở lại nhà mình. Người phụ nữ này ánh mắt láo liên như kẻ trộm, nói không chừng lại để ý nhìn trúng đến cái gì rồi? Cho thím ta khẳng định là không cho rồi, một người lười biếng như vậy, Giang Kiều không có của dư thừa để lãng phí cho thím ta.

Trên thực tế, cô ấy sẵn sàng ra tay hơn, như vậy có thể làm một lần và mãi mãi, nhưng đánh ai đó là phạm sai lầm, cho dù người đó là người xấu, chúng ta cũng không thể tự ý đánh người, điều này khiến cô ấy đau đầu.

Mọi người lần lượt đi về phía địa điểm họp. Trên đường đi cô ấy mới biết được mục đích cuộc họp này, là muốn huy động nhân dân, luyện thép mới bắt đầu, thúc đẩy đề cao mọi người tính tích cực

Giang Kiều cảm thấy mình là một người ngoài cuộc, không cùng tư tưởng với những người này. Cô không có hứng thú, bản thân cô biết rõ kết quả như thế nào, nhưng cô không thể nói ra sự thật, điều này khiến trong lòng cô ấy cảm thấy khó chịu.

Ban đầu cô muốn nghe cho xong việc, nhưng người đàn ông tổ chức buổi vận động hôm nay làm cho cô ấy ngạc nhiên, hắn chính là người cô thấy lần trước. Cô nhớ hắn tên Sa Tuấn Trì, nhưng người đàn ông vừa giới thiệu không phải tên này. Như thế nào không phải đâu…?

Nghĩ đến đây, Giang Kiều không khỏi nhìn chằm chằm vào người đang nói không ngừng nghỉ trên sân khấu.

Cuộc sống như bây giờ, chính là kiếp trước cô có nằm mơ đều muốn, hòa bình, an tĩnh, cô không sống tiếp những ngày tháng đều phải lo lắng đề phòng, cuộc sống mà mỗi ngày đều treo đầu ở thắt lưng.

Tống Liên Phong đến gần Giang Kiều, thấy trong mắt cô bé có gì đó khác thường nên đẩy bả vai Giang Kiều.

"Chuyện gì vậy?"

Giang Kiều tỉnh táo lại, thấp giọng hỏi: "Thím ba, người đó là ai? Tại sao hắn lại tổ chức cuộc họp cho chúng ta?"

Tống Liên Phong đột nhiên nói: "Hắn a, thím nghe nói là bí thư huyện ủy, lãnh đạo phía trên xuống động viên. Cháu biết hắn?"

Giang Kiều lắc đầu, “Cháu đi đâu làm quen với hắn? Cháu chỉ cảm thấy người này sống thật uổng phí, ở nhà còn có việc phải làm, xong xuôi cháu còn đi thăm gặp ông nội, khi nào thì hắn mới nói xong đây?"

Tống Liên Phong thở dài: "Ai biết được, thím cũng đang nóng ruột đây, cháu xin phép về trước đi, chậm thời gian cũng không tốt. Cháu cứ về trước đi, một đứa nhỏ như cháu nghe cũng không hiểu. Chờ ông nội cháu về thím sẽ nói cho ông nội cháu biết.”

Giang Kiều gật đầu, quay người lặng lẽ rời đi. Sự chú ý của mọi người đều bị người đàn ông trên sân khấu hấp dẫn, cũng không có người chú ý đến một đứa nhỏ như Giang Kiều.

Về đến nhà, Giang Kiều ngồi trên ghế trầm mặc trong chốc lát, trong lòng có chút rối rắm, năm đó bọn họ là đồng đội đã cùng nhau chiến đấu qua sinh tử, bây giờ cô cũng không biết rõ đối phương, là vì quân lệnh mà đổi họ tên, hay vì nguyên nhân nào khác?

Cô thực sự không hy vọng đó là trường hợp sau. Nếu những người này ra tay làm ra chuyện gì, sợ là mọi người xung quanh có thể sẽ phải chịu tao ương.

Cô thở dài quẳng tất cả rối rắm ra sau đầu, vội vàng đi nấu thịt, cô thực sự không có thời gian để điều tra, với thân phận hắn hiện tại, cô cũng không có cách đi thăm dò, đây mới là lý do khiến cô ấy phẫn nộ.

Vừa dọn dẹp xong, cô đã nhìn thấy bà cụ Chu Lâm mặt mày ủ rũ bước vào sân.

“Bà nội Ninh, bà làm sao vậy?”

Chu Lâm nhìn thấy Giang Kiều, cả người có chút yếu ớt nở một nụ cười với cô: "Không sao cả, Kiều nhi, về sau nếu bà không có ở nhà, nhờ hai ông cháu chăm sóc giúp bà ông Ninh của cháu."

Giang Kiều ngơ ngác nhìn bà cụ, không hiểu bà có ý gì.

"Sao ạ, bà phải đi xa nhà?"

Bà cụ miễng cưỡng cười nói: "Ta đoán là ta cũng có kế hoạch này, nhưng vẫn chưa quyết định xong, cháu trước đi bận rộn công việc của mình đi, ta về nhà."