Chương 84: Tạm biệt người quen

Nếu như Giang Kiều biết được Phó Lâm đang nghĩ gì, nhất định sẽ cười nhạo cái này thì đã là gì? Đừng nói kiếp trước cô ấy từng học ngành y, nói đến thời điểm cô ấy làm đặc vụ, chỉ với cái lộc tiên nho nhỏ này có là gì, cố ấy từng kiến thức qua, cảnh tượng còn hương diễm mỹ lệ hơn thế này nhiều.

Giang Kiều ngồi trên ghế cầm xấp tiền trong tay, trong lòng lại có chút bất lực. Thân thể nhỏ bé này cùng thời đại này khiến cô không dám buông tay quá nhiều.

Trong không gian rõ ràng có rất nhiều thứ có thể đổi thành tiền, nhưng cô không dám lấy, chỉ có thể dựa vào sức lao động của mình để đổi tiền, ngẫm lại cô cũng thực bất đắc dĩ.

Nghĩ đến những người thân mà cô vừa nhận thức, và những chuyện hỗn loạn vừa xảy ra, cô cảm thấy đau đầu, không biết nhận thân này là đúng hay sai nữa.

Nhưng nghĩ đến thái độ của Cố Hàn Đình cùng hai người anh và em họ đối với cô, Giang Kiều lại cảm thấy được tình cảm gia đình ấm áp, có người thân quan tâm cùng bảo vệ, có lẽ về sau vào dịp đón tết mừng năm mới cô và ông cụ Kiều sẽ không còn cô đơn như vậy!

Nghĩ đến cha mẹ ở nơi khác, khiến cô nhớ đến người thân kiếp trước, trong mắt không khỏi tràn ngập sương mai.

Cô nhận ra mình có mệnh thiên sát cô tinh. Đời trước cô còn chưa lập gia đình, đã đi đời nhà ma. Cha mẹ còn chưa kịp báo hiếu, cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mình rời đi trước mặt. Cái cảm giác vô lực cho đến kiếp này cô vẫn cảm nhận thấy.

Một đời may mắn cha mẹ cô đều còn khỏe mạnh, cô hy vọng hai người họ có thể sống lâu dài hơn, ít nhất để thân thể này này cảm nhận được hơi ấm và hạnh phúc của gia đình, mà tiểu Giang Kiều chưa một lần hưởng thụ đến. Cô ấy muốn thay đứa nhỏ hưởng thụ một chút.

Nghĩ đến cô bé mất sớm, Giang Kiều trầm mặc nửa ngày. Nghĩ không ra, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, đi phòng bếp luộc mấy quả trứng xong, tính toán chuẩn bị luộc thịt, thì nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa của Lý Mỹ Lan.

"Giang Kiều, Giang Kiều, có ở nhà không?"

Giang Kiểu vội vàng mang tất cả thức ăn đang nấu trong bếp cất đi. Lý Mỹ Lan này mũi chó rất thính, bà ta tham lam, còn thích chiếm của hời của người khác, Cô thực sự không thích cùng người ngày có nhiều giao tiếp.

"Sao vậy thím, có chuyện gì, tôi còn đang bận? "

Lý Mỹ Lan vui vẻ đi tới: "Giang Kiều, sắp có cuộc họp, mỗi nhà phải một người đi, cùng thím đi đi, vừa lúc buổi trưa có thể đi nhà ăn tập thể cọ cơm một chút. Có một mình ở nhà có gì ăn ngon chứ. Đúng rồi, ông nội cháu đâu? Như thế nào còn không trở về?"

Nhìn đôi mắt trợn ngược láo liên của Lý Mỹ Lan, nếu Giang Kiều còn không đoán được bà ta đang suy nghĩ tính toán cái gì, hai đời cô sống phải chăng quá uổng phí.

"Thím yên tâm, ông nội tôi còn rất tốt, còn đang ở nông thôn bận chữa bệnh và hái thuốc, thím không nhìn thấy thảo dược nhà chúng tối đang phơi sao?"