Chương 83: Tính toán theo thói quen

Giang Kiều trợn trắng mắt nhìn hắn: “Lúc đó tôi cũng đã nói không xác định số lượng, hẳn là rất nhiều, nhưng cũng không phải tất cả đều đưa cho anh, tôi giữ lại hai con lợn và hai con lộc, còn lại mấy anh có ăn được hết."

Những người khác ánh mắt đều xanh biếc, đều vội vàng trả lời Giang Kiều, cũng không đợi Phó Lâm phải lên tiếng.

"Sao lại không ăn được? Chỉ với tần này chia ở nhà máy chúng ta còn chưa đủ đâu. Mau bỏ lên xe còn phải mang con mồi đi sử lý."

Giang Kiều cũng đi theo bọn họ, cô rất coi trọng hai con lộc này, trên người nó có rất nhiều thứ có thể dùng làm thuốc, cô không thể để những người này làm hỏng.

Thực ra cô suy nghĩ nhiều rồi, nếu có thế gọi những người đến làm việc, chắc chắn là người có nghề sẽ hiểu biết những thứ này.

Đây là lần đầu tiên Giang Kiều đến chỗ làm của Phó Lâm. Cả một khu vực rộng lớn của nhà máy cán thép, đúng rồi, không lớn vậy sao gọi là nhà máy được.

Mọi người vui vẻ khí thế làm việc đến hơn nửa đêm mới xong. Thịt lợn cùng hai con lộc Giang Kiều để lại cho mình, cô dùng xe đẩy chở đi trước, còn đồ tặng bạn bè cô để riêng ra giao lại cho Phó Lâm sử lý.

Tuy nhiên, đi được nửa đường Giang Kiều thu tất cả vào không gian, sau đó quay lại trả xe đẩy cho bọn họ.

Thời điếm cố ấy trở về đến nơi, mấy người bọn họ còn đang lén lút nấu một nồi thịt heo lớn nếm thử, Giang Kiều cũng hòa vào đám người vui vẻ đánh chén. Trưa ngày hôm sau, đã thấy Phó Lâm đem tiền hàng đến đưa cho Giang Kiều, cả một tệp dày, trong đó còn có rất nhiều phiếu vé.

"Cái này?"

Nhìn thấy Giang Kiều bối rối, Phó Lâm nhanh chóng giải thích: "Phiếu vé này là do nhà máy thưởng, bọn hắn cùng nhau thống nhất đưa tất cả cho em. Cái này là để em gái có chuyện gì tốt còn nhớ tới chúng ta đấy.”

“Đúng rồi, nói cho em một chuyện tốt, tôi đã được chuyển sang bộ phận hậu cần rồi. Em thấy công việc này thế nào? Về sau có đồ gì tốt, nhớ trực tiếp qua tay anh trai là được. Kiều nhi, lần này thực sự cám ơn em gái rất nhiều!”

“Quá khách khí, sau này chúng ta còn thư thả hợp tác…”

Giang Kiều kiểm phiếu vé, phát hiện còn có không ít lương phiếu cả nước, khiến cô rất ngạc nhiên. Phó Lâm cười giải thích với cô: “Đại ca không phải nghĩ đến, sắp tới rảnh dỗi muốn em gái chúng ra ngoài ngắm nghía một chút sao? Nhỡ đâu cần dùng đến, không có chẳng phải sẽ luống cuống sao.”

“Lương phiếu địa phương chúng ta, cũng chỉ dùng được ở nơi này, đi nơi khác không sử dụng được, cho nên anh mới yêu cầu lãnh đạo cho một số lương phiếu cả nước.”

Thế nào, ca ca làm việc đủ tri kỷ đi?"

Giang Kiều giơ ngón tay cái lên với Phó Lâm nói: "Thực sự đủ tri kỷ, anh bạn tốt! Lần sau, nếu có việc gì tốt nhất định sẽ nhớ đến nhóm bọn anh.”

“Vừa lúc mấy ngày tới tôi thật muốn ra ngoài một chuyến. Quay về nhất định sẽ mang cho mấy anh thứ tốt."

Phó Lâm do dự không có ý định rời đi. Giang Kiều nhìn hắn bối rối, người này là có chuyện gì vậy?

Phó Lâm xấu hổ không nói nên lời, hắn cảm thấy nói lời này với một cô bé không thích hợp lắm, nhưng hắn phải nói ra.

"Làm sao vậy? Ấp a ấp úng, có chuyện thì nói nhanh."

Phó Lâm vẻ mặt bất đắc dĩ, "Kiều nhi, lãnh đạo nghe nói em gái có được đến lộc…"

A, có người nhòm ngó thịt lộc của cô ấy, Giang Kiều trợn trắng mắt nhìn Phó Lâm, Phó Lâm nhanh chóng vuốt đuôi mèo con sắp xù lông.

"Kiều nhi, Kiều nhi, đừng sốt ruột, hắn không muốn thịt lộc, thứ hắn muốn là thứ ấy ấy đó trên người con lộc…"

Nhìn thấy vẻ mặt khó nói của Phó Lâm, Giang Kiều nhanh trí nhớ ra thứ lãnh đạo hắn muốn là cái gì.

“Lộc tiên?”

Phó Lâm điên cuồng gật đầu, vẫn là em gái của hắn thông minh, hắn còn đang xấu hổ không biết hỏi sao, cô nhóc thản nhiên nói ra. Cô bé này hắn không phục không được, cái miệng nhỏ này cái gì cũng dám nói ra được.

Lộc tiên tạm thời không có tác dụng gì với Giang Kiều, sau này cô ấy còn muốn đi săn lộc Hoa Mai nữa. Chỉ là một cái lộc tiên mà thôi, cô vẫn còn một cái dự phòng.

"Bảo sao, lão lãnh đạo nhà máy các anh có thể rộng rãi với tôi như vậy, còn cho tôi nhiều phiếu vé như vậy? Ý đồ là muốn nhòm ngó lộc tiên. Nhìn vào biểu hiện rộng rãi của hắn, tôi quyết định nhường lại cho hắn một cái. Nếu tương lai hắn cũng biểu hiện như vậy, nếu có gì thứ tốt… nhất định sẽ nhớ đến hắn.”

"Chờ tôi."

Giang Kiều trở vào nhà lấy lộc tiên đã được sử lý sẵn: "Cái này mang về bảo hắn ngâm rượu luôn đi, nhưng tôi phải cảnh tỉnh trước, thứ này, lão lãnh đạo các anh nên dùng một cách điều độ, tuổi không nhỏ nữa…”

Phó Lâm chân run lảo đảo một bước, vội vàng ôm lộc tửu chạy ra ngoài. Cô em gái này của hắn cái gì cũng dám nói. Làm sao mà em ấy lại hiểu biết mấy chuyện này? Bọn hắn lần sau nhất định phải chú ý hơn, khi nói chuyện trước mặt trẻ nhỏ, đặc biệt là mấy cô gái nhỏ.