Chương 82: Tính toán theo thói quen

Nhìn thấy hắn như vậy ấu trĩ, Giang Kiều bình tĩnh nói: "Có thể có cái gì tốt? Có một ít rau dại, một số khác có chút tốn công, dù sao người ta còn phải chả nhiệm vụ được giao, anh có ý kiến

gì không?"

Phó Lâm ngồi phịch xuống ghế với vẻ mặt lo lắng: "Ai nha, Kiều nhi em gái, xin hãy cứu vớt đại ca đi. Xưởng trưởng nhà máy chúng tôi làm đã đến gặp tôi, muốn nhờ tìm cách lấy một ít thịt mang về, hắn nói biết tôi có phương pháp… Thật là, tôi thì có cái rắm gì phương pháp, địa vị hắn còn không có nguồn lấy hàng, tôi thì có biện pháp gì?”

Mặc dù nói vậy nhưng Phó Lâm vẫn nhìn Giang Kiều. Cô bé này đã đóng một vai trò lớn trong việc giúp công việc kinh doanh trở nên khả thi. Họ chỉ giúp đỡ việc bán hàng, mà nhân tình tất cả đều là cho bọn họ.

Giang Kiều nhướng mày, cười nhìn chằm chằm Phó Lâm: "Cho nên, anh Phó đến gặp tôi tìm biện pháp?"

Phó Lâm cười lấy lòng, còn vẫy vẫy cái đuôi nói: "Kiều Nhi em gái tốt, anh biết chắc chắn em sẽ có biện pháp, em gái ghĩ giúp anh trai cái biện pháp nhé?”

“Xưởng trưởng nhà máy hắn ta hứa, nếu lần này làm tốt việc được giao, hắn khẳng định giúp anh đổi một chút vị trí công tác. Lần này vì anh trai, em gái giúp giúp anh đi. Còn về phương diện tiền bạc em yên tâm, nhà máy khẳng định sẽ không để em chịu thiệt.”

Giang Kiều nghiêng đầu hỏi: "Đâu chỉ có nhà máy các anh thiếu thịt như vậy, không ăn thì người ta cũng không chết a."

Nói đến đây, Phó Lâm cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nhà máy của chúng ta có nhiệm vụ công việc nặng a, ngày nào cũng tăng ca thêm giờ làm, còn không chắc hoàn thành nhiêm vụ được giao. Ngày ngày cho nhân viên ăn canh suông quả thủy, mãi như vậy ai chịu cho nổi, mọi người đều có ý kiến. Xưởng trưởng cũng không có biện pháp.”

Tại sao chúng ta không nghĩ cách mang về cho mọi người một ít đồ ăn ngon, để nhà máy làm phúc lợi khao nhứng người công nhân này? Muốn ngựa chạy đường dài, thì cũng phải cho nó ăn cỏ đúng không. Trong bụng có chút dầu mỡ, mọi người mới tích cực làm việc được. Cho nên a, làm ơn, làm ơn đi mà!"

Tấu hài một hồi không sai biệt lắm, Giang Kiều xua canh tay nhỏ bé nói: “Đại ca đều đã mở miệng, nếu em gái không giúp thì đúng là không hiểu chuyện rồi! Chuyện này tôi nhận giúp. Ngày hôm qua đội sản xuất tôi xuống ở hình như có vào rừng săn thú, họ săn được những gì, nhiều ít bao nhiêu tôi không hỏi nhiều, nhà máy các anh có thể ăn bao nhiêu?”

"Có, tại sao không? Nhà máy không lấy hết, chúng ta có thể tự mình bán đi. Kiều Nhi em gái, chúng ta đã đồng ý, càng nhiều càng tốt."

Giang Kiều do dự một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh Phó Lâm, tôi đoán ước trừng số lượng có thể khá lớn, con mồi chúng ta phải tự lột da lông, chờ ra thịt xong tôi cũng muốn lưu lại một ít cho chính mình ăn, các anh tôi cũng để lại cho mỗi người năm cân, còn lại bán hết, mấy anh bàn bạc với nhau xem có được không?

Đôi mắt của Phó Lâm sáng lên: "Được, tại sao không?"

Giang Kiều lại mở miệng nói: "Lần này các anh bán ra bên ngoài giá cả như thế nào, tôi chỉ cần thu hồi vốn là được."

Lần này Phó Lâm có chút ngơ ngác: "Em làm vậy không phải để cho bọn anh chiếm tiện nghi của em sao?"

Giang Kiều cười: "Bạn bè với nhau cái gì mà chiếm tiện nghi với không chiếm tiện nghi? Đây là khả năng công sức các anh làm việc, bán được bao nhiêu kiếm bấy nhiêu. Còn thịt tôi đưa các anh, cái này là tình nghĩa bạn bè giữa chúng ta."

“Tôi không có làm cái gì, tất cả đều do các anh làm. Nếu các anh không có vấn đề gì nữa Tối hôm đó, ông nội tôi và những người khác sẽ đến giao hàng."

Sau khi bàn bạc về địa điểm bàn giao, Phó Lâm quay trở lại nhà máy để báo cáo hoàn thành nhiệm vụ. Còn về phần sau đó sử lý như thế nào, có lẽ cũng không cần hắn tìm người bán. Chỉ với công nhân nhà máy chia mỗi người một ít, cũng sẽ không còn sót lại thứ gì.

Vào buổi tối, Giang Kiều vận chuyển lợn rừng cùng hai con lộc đến địa điểm đã chỉ định, tuy nhiên cô đã phải đến rất sớm, vì sợ sẽ có ai đó phát hiện ra điều gì đó bất thường. Khi Phó Lâm đưa người đến, cũng chỉ còn lại Giang Kiều cùng con mồi. "Ông trời a, nhiều như vậy?"