Chương 81: Tính toán theo thói quen

“Có một điều, cháu gái phải nhớ nhớ kỹ, không được nói chuyện với đàn ông lạ, càng không được đi theo họ, họ đưa gì cũng không được ăn. Nếu có chuyện gì phải hô lớn ngọi người kêu cứu… nhớ chưa?”

“Dù thân thủ có chút bản lĩnh, cháu cũng phải nhớ rằng thế giới bên ngoài, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Cháu phải luôn luôn cảnh giác thận trọng.”

Giang Kiều gật đầu: “Cháu nghe lời ông, không nói chuyện với người lạ, huống chi là cùng bọn họ tùy ý đi lại, cháu trực tiếp đi đến chỗ cha mẹ.”

“Nhưng cháu sẽ chuẩn bị quần áo và giày dép cho mọi người trước khi đi, cháu không biết khi nào mới về. Sớm chuẩn bị sẽ yên tâm hơn nước đến chân mới nhảy.”

Kiều Kiệt đối với việc này không có ý kiến

gì: “Trong nhà còn có một ít phiếu vải, cháu gái, cháu cứ tự mình tính toán, ngày mai cháu về chuẩn bị nhé, ông còn ở đây hai ngày, sau đó mới quay lại. Nếu phiếu không đủ, cháu cứ mượn ai đó trong sân, ông về sẽ tìm cách trả lại họ sau.”

Giang Kiều cười khúc khích, liếc nhìn ông cụ: "Ông nội Kiều, ông không được coi thường cháu nhé, cháu vẫn là có vài người bạn rất có năng lực, nếu thiếu cháu sẽ nhờ họ tìm cách. Ông cứ thong thả ở lại nơi này, ai cần bác sĩ khám bệnh thì đi khám bệnh.”

Sáng sớm hôm sau, Giang Kiều đến nhà Tề Vang trước, chủ đích cô đến là muốn chào hỏi. Không ngờ mẹ Tề Vang hành động ngay lập tức, làm việc cả đêm đã tích trữ hàng trăm quả trứng ở nhà.

Giang Kiều chỉ đơn giản là lấy trứng mang đi. Còn lại, cô sẽ đợi chuyến thăm tiếp theo lại tính toán.

Có hơn một trăm quả trứng, Giang Kiều không có ý định bán mà giữ lại cho mình ăn, nhưng thật ra cô có gủi biếu ông bà Ninh Hạo hai mươi quả để bà cụ ăn trước.

Đầu tiên cô lấy quần áo và giày từ trong không gian ra, có những thứ còn dùng được, mặc ở bên trong đồ mới cũng không bắt mắt, còn quần áo bên ngoài. Cô tìm quần áo cũ của ông cụ Kiều Kiệt, khâu thêm vài miếng vá, như vậy ông nội cùng anh em họ cô ấy mặc vào sẽ không bị chú ý.

Giang Kiều sử dụng toàn bộ quần áo cũ của ông cụ Kiều, nên cô trực tiếp may quần áo mới cho ông. Mượn máy may của nhà họ Ninh nhanh hơn nhiều so với làm bằng tay. Bà cụ vừa giúp Giang Kiều may quần áo vừa thì thầm trò chuyện với cô về hai ngày qua.

"Ai ạ? Là Giang Mai tới?"

Bà cụ Ninh gật đầu: “Bà cụ kia, thật sự mất trí rồi, bà ta quyết tâm tìm đối tượng trong thành phố cho cháu gái mình. Nghe đâu hôm qua đi gặp một cái, còn nghe nói là một người đàn ông lớn tuổi góa một đời vợ. Cháu nói xem, bà cụ là đang muốn làm gì?”

Thật tốt con gái nhà người ta, ở ở nông thôn tìm cái đối tượng thích hợp, chẳng lẽ không tốt hơn, như thế nào hướng trong thành phố tìm, tới được thì tìm người thích hợp đi, sẽ chẳng ai nói gì. Đằng này bà cụ tìm cho cháu mình mối đi làm mẹ kế, lại còn lớn tuổi như vậy, về sau hắn ta mà chết trước, Giang Mai đứa nhỏ này phải làm sao?"

Giang Kiều khịt mũi: “Bà cụ chắc chắn không quan tâm đến cháu gái mình có hạnh phúc hay không, chỉ cần bà cụ có vị trí đứng vững gót chân trong thành, con cái cháu chắt đều có thể quay lại lại đây ở."

"Hơn nữa, người đàn ông đó chết đi cũng chẳng sao, chết thật tốt! Giang Mai thuận tiện tiếp quản tài sản của gia đình đó, sau này còn có thể tái giá thêm lần nữa."

"Ai, cháu thực sự cũng không nhận ra bà nội cháu trước đây nữa, bà nội làm việc lại có thể gây sức ép đến thế.”

Chu Lâm nhớ tới một sư kiện: "Bà còn nghe người ta nói, người đàn ông này đã nghĩ biện pháp tìm việc làm cho Giang Mai nữa đấy, hẳn là sẽ rất nhanh có thể thu xếp xong. Nếu công việc thuận lợi thì việc kết hôn khẳng định sẽ được tiến hành."

Giang Kiều đối với chuyện nhà Vương Đại Hoa, cũng chỉ nghe cho vui thôi, bà cụ Vương Đại Hoa này còn là người rất giỏi tính toán, nhưng Giang Mai cũng không phải đèn cạn dầu, chỉ nhìn người mẹ là Ngưu Quế Hoa thôi, bà ta sinh ra con gái làm sao có thể thành thật cho được?

"Ai nha, bà nội Chu bà cứ ngồi chờ xem kịch vui đi, chuyện này không đơn giản như vậy, chắc bà nội Chu không biết, năm ngoái Giang Mai chính xác là nhìn trúng anh Ninh Hạo nhà ta, nếu không, lúc đó bà cụ sao có thể dẫn hai mẹ con họ đến cửa thăm nhà bà nội Chu được."

Chu Lâm trợn tròn hai mắt có chút không tin, bà cảm thấy việc đó như một câu chuyện cười.

"Nhìn trúng cháu trai của bà hả? A ha hả, bà ta cũng thật dám nghĩ, cháu trai ta là ai, đâu phải ai đến cũng xứng? Trước chưa nói đến đứa nhỏ tính nết thế nào, chỉ nhìn bà nội cùng mẹ con bé đã làm gì thôi, cho dù Ninh Hạo có thích con bé đó, ta cũng sẽ không đồng ý hôn sự này."

"Hơn nữa gia đình này người không thành thật, huống chi cháu trai ta mắt nhìn người còn rất cao, thật còn muốn Ninh Hạo, Vương Đại Hoa này thực sự càng già càng hồ đồ."

Sau khi Giang Kiều cùng bà cụ thu dọn làm sau khi làm xong quần áo, thì bên ngoài có người đang gọi cửa.

Bà cụ đi ra ngoài xem xét, hóa ra là đồng nghiệp cùng đơn vị công tác, Giang Kiều thấy có khách, vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi. Có lẽ họ có chuyện riêng tư muốn nói.

Sau khi trở về nhà, cô cảm thấy hơi lo lắng, khi nghĩ đến những con lợn rừng cùng lộc còn chưa bị gϊếŧ thịt trong không gian. Cô thực sự không muốn động tay chân làm việc này.

Cô định ra ngoài liên lạc đám người Phó Lâm, nhưng chưa kịp rời khỏi nhà thì tên Phó Lâm này hắn đã vác xác tới tận cửa.

Nhìn thấy Giang Kiều, Phó Lâm mỉm cười nịnh nọt: "Em gái Giang Kiều, em về khi nào? Thế nào, ở nông thôn có thứ gì tốt không?"