Ngưu Quế Hoa vui vẻ nhìn chồng:
"Thật sự, xem ra thành phố này rất tốt, so với chúng ta ở nông thôn được hơn, lúc này, đi đâu mà kiến ra tiền?”
Giang Kiều cũng không ngờ Giang Bình lại khá siêng năng, nhưng nếu không chăm chỉ thì làm sao có thể kiếm củi trong ngày lạnh giá?
Giang Kiều không thèm để ý đến người một nhà này đang làm cái gì mờ ám trong bếp, đừng tưởng cô không nhìn thấy, không phải là ăn nhiều mấy miếng thịt thôi sao, cũng không làm cô thiếu đi cái gì, nếu cô muốn ăn thì trong không gian còn có nhiều hơn, chính là không cơ hội lấy ra nữa mà thôi.
Nhưng cô không biết rằng Ngưu Quế Hoa đang ôm con trai mình trong bếp, thì thầm to nhỏ chuyện gì đâu.
Giang Hà không ngờ tới mẹ hắn lại thực sự nói với anh một chuyện như vậy. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ngưu Quế Hoa:
“Mẹ, mẹ nói thật đấy à?
Ngưu Quế Hoa trợn to hai mắt:
“Làm sao có thể là giả?”
“Ta nói cho con biết, con trai, sau này phải thông minh lên, người vợ này mẹ đã quyết định thay con, nhưng người này còn không muốn, nên phải xem thủ đoạn của con như thế nào."
Đến giờ ăn, bà cụ trước tiên gắp thịt cho con trai và cháu trai, khi bà muốn ăn thì trong bát không còn chút thịt nào, không còn một chút dấu vết của thịt.
Không tìm được, Vương Đại Hoa liền không nhìn nữa,
"Nhanh ăn cơm, dầu nhiều như vậy, coi như không có thịt, bà cũng có thể ăn thêm hai cái bánh ngô, hôm nay mở rộng bụng ăn, trong nhà tạm thời không thiếu lương thực, lần sau không có lương để cha mấy đứa lại ra ngoài mua đi.”
Giang Kiều đang tập trung ăn bữa cơm của mình, cô thực sự không nhận ra Vương Đại Hoa cũng có phần thiên vị.
Hơn nữa trước đó cũng không có nhiều so sánh, trong nhà ngoại trừ em trai ra, cô là người duy nhất, thím hai cũng không ở cùng bọn họ nên kinh nghiệm thật sự không có nhiều.
Ăn xong, bà cụ nói:
“Từ nay về sau, khi đi đổ rác, hãy mang ra khỏi cổng. Vứt dưới tường là có ý gì? Đây là việc người ta làm ở quê à? Đừng tưởng rằng nơi này không có quy củ, vì cái mặt già này hàng xóm người ta chưa nói thôi. Bằng không người ta mắng đến tận cửa, lúc đó thì thật xấu hổ.”
Ít ai làm được điều đó, nó bĩu môi nói:
“Bà nội cháu không tìm thấy chỗ đó. Cháu nghĩ mình đã để ở cổng nhà mình rồi. Hôm nay chúng ta biết vứt nó ở đâu.”
Sau đó bà cụ nói về vấn đề hôn nhân của Giang Mai.
Nhắc tới Ninh Hạo, Giang Mai lỗ tai lập tức vểnh lên, giả vờ ngượng ngùng.
"Bà nội, cháu không vội, tất cả để bà quyết định thay cháu."
Nhìn thấy cô ta như vậy, Giang Kiều thay bà cụ ra cả trán mồ hôi hột, nếu bà cụ thật sự đến nhà họ Ninh nói chuyện hôn sự, thật không biết xấu hổ, cô chưa từng thấy một cô con gái nào hận không thể nhanh chóng gả mình đi lấy chồng đến vậy.
Nhưng Giang Kiều đối với chuyện này cũng không nói nhiều, bà nội đã nguyện ý làm, cô là người ngoài, cùng không quan hệ gì, bà cụ đυ.ng vào tường tự nhiên sẽ quay đầu lại.
"Mau thu dọn đồ đạc, Tôi đưa đến nhà Ninh Hạo thăm một chút, trước xem thái độ của Ninh Hạo thế nào, nếu người ta ưng ý chúng ta nói lại một lần nữa, tránh cho lần sau gặp lại sẽ xấu hổ."
“Cháu gái, nếu không được thì bà nội đã cố gắng hết sức rồi, cách này không được thì chúng ta về quê tìm nhé. Người ở thành phố cũng có suy nghĩ của người thành phố, không đên trình độ vạn bất đắc dĩ, người ta sẽ không lấy cô vợ nhà quê, không có lương thực cung ứng.”
“Cháu phải chuẩn bị tinh thần cho việc này nhé!”
“Bà cụ dẫn cháu gái và con dâu ra ngoài thăm nhà họ Ninh. Còn Giang Kiều lấy sách Xuân Minh ra nghiên cứu, Không ngờ lúc này Giang Hà lại đến bên cạnh cô.
Giang Kiều trợn tròn mắt trừng hắn:
"Tránh xa tôi ra, anh đứng dính sát vào tôi muốn làm gì?"
Giang Hà nói với một nụ cười vui tươi:
"Giang Kiều, đừng nghiêm túc như vậy. Từ giờ em sẽ là vợ anh, bây giờ tốt nhất là em nên biết cách phải nịnh nọt chiều chuộng anh..."
Giang Kiều khịt mũi và nhìn Giang Hà từ trên xuống dưới. Tên nhóc này đã nói gì vậy? Đó là ý riêng của hắn ta hay người lớn trong gia đình đều nghĩ vậy?
"Ai nói với anh như vậy?”
Giang Hách kiêu ngạo nói:
"Mẹ ta nói như vậy, bà nội cũng đồng ý, em gái, lại đây, làm ta hiếm lạ một chút!”
Giang Kiều sắc mặt đột nhiên trầm xuống, đẩy người ra ngoài, tức giận nói: "Đừng có cho mặt mà không biết xấu hổ! Ai sẽ là vợ của anh? Tôi đâu có mù mà coi trọng anh?
"Cút khỏi đây!”
Giang Hà sau khi nhận được chỉ dẫn của mẹ, làm sao có thể bỏ cuộc, hắn cũng không còn nhỏ, xem bé này, hình như không tán thưởng a, bây giờ mà không tóm được cô ta, về sau càng không thể được! Chờ cánh cứng rồi còn không biết là vợ thằng nào?
Hắn ta giơ tay định đánh Giang Kiều, nhưng hắn ta không biết sức mạnh của Giang Kiều, hắn chưa kịp dơ tay lên đánh, Giang Kiều đã đá anh ta nằm rạp xuống đất.
Giang Hà giận dữ trừng mắt nhìn Giang Kiều.
"Sao mày dám đánh tao? Quản mày tật xấu."
Từ khi Giang Hà vào phòng đứng sau Giang Kiều, mọi người trong nhà đều đứng ngoài theo dõi, ngoại trừ Giang Bình và Giang Hải do mệt mỏi ngủ quên, không có ai nói muốn giúp đỡ Giang Kiều, bọn họ đều rất vui sướиɠ khi người gặp họa khi nhìn thấy Giang Hà muốn đánh Giang Kiều.
Đã làm họ thất vọng rồi, Giang Hà bị đá xuống đất.
"Chính là, quản cô ta tật xấu, sống ở nhà chúng ta, thậm chí còn nổi loạn chống đối. Anh, đánh cô ta đi!”
Có mấy đứa nhỏ tuổi đến cổ vũ, Giang Hà lại thẹn quá thành giận, vợ không phục còn phải đánh, sao có thể nuốt nổi chuyện này?
Đặc biệt là khi hắn bị một cô gái nhỏ tuổi hơn mình đánh, chưa kể đến mặt, đừng nói cái gì mặt mũi tôn nghiêm đàn ông, ngay cả da mặt hắn bị mài cũng không còn nữa.