Chương 40: Lời nói trước

“Bà nội, bà nghỉ ngơi trước đi, cháu sẽ làm cho bà ít hải sản."

Bà cụ yếu ớt xua tay, hiện tại không chỉ cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, bà đã tìm được con trai lớn, nhưng sao lại gặp nhiều phiền toái như vậy?

Giang Kiều đi cất sách, nhưng Ngưu Quế Hoa ánh mắt rất sắc bén, nhìn thấy đồ cô mang về liền cong môi nói:

“Mẹ gia đình chúng ta hoàn cảnh như thế này, làm sao còn có khả năng cho con cháu đi học? Hơn nữa vẫn là đứa con gái. Cháu ruột của mẹ thậm chí còn chưa đến trường.”

Giang Kiều ánh mắt nhìn về phía Ngưu Quế Hoa, cô đã nhìn thấu người này, không thể cùng bà ta hòa hợp.

"Thím cả, thím làm như tôi đang tiêu tiền của dì vậy. Trước kia là bà nội nuôi tôi đọc sách, đó là chuyện của hai bà cháu tôi.”

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ tự kiếm tiền để nuôi sống bản thân, tôi sẽ không tốn của bạn một xu nào, vì vậy cả nhà thím cứ yên tâm.”

“Là con cái, tôi không phản đối việc thím hiếu thảo với người lớn tuổi, không có thím, tôi vẫn có thể nuôi bà nội.”

Ngoài ra, sau này đừng đánh cái gì tâm tư nhỏ nhặt lên người tôi, nếu không chúng ta sẽ thấy hệ quả.

Nếu không có cách nào khác vui vẻ hòa thuận ở chung, tốt nhất nên nói rõ ràng, tuy bà cụ đã nuôi nấng cô, nhưng dù sao người ta cũng là con ruột của bà cụ, Giang Kiều thật sự không có lòng tin bà cụ sẽ đứng về phía cô ấy.

Ngưu Quế Hoa tức giận quay đầu nhìn về phía bà cụ:

“Mẹ xem, ta nói cái gì? Lời đứa nhỏ này như dao vậy, sao không để người ta nói? Đúng là khác máu tanh lòng! Đúng là nhặt được nên không thân, vẫn là cách một tầng da.”

Vương Đại Hoa trừng mắt nhìn con dâu:

“Im đi, làm người lớn mà không ra người lớn, một lời hay cũng không nói được.”

Bà cụ đau đầu, cô cháu gái này rõ ràng không thích gia đình con trai mình, Giang Kiều đã không chỉ một lần mâu thuẫn với con dâu lớn.

Bà chưa từng thấy đứa nhỏ này chủ động nói chuyện với ai, kể từ khi đứa bé về, xem ra Giang Kiều không có tình cảm gì với gia đình con trai bà, sau này gia đình sẽ hòa hợp với nhau như thế nào?

Nghĩ đến lời đề nghị của con dâu, Vương Đại Hoa nói không động tâm thì là nói dối, nếu đứa trẻ do bà nuôi dưỡng có thể cưới cháu ruột thì càng tốt, thân càng thêm thân. Hiện tại tình huống có chút khó làm a, đứa nhỏ kia thay đổi quá nhanh, bà cụ còn không có thời gian thích nghi.

Vương Đại Hoa có chút hối hận, tại sao ngay từ đầu bà lại bị bệnh, nếu bà không bị bệnh, Giang Kiều cũng sẽ không thay đổi, bà nói gì cũng nghe.

Bà cụ này cũng không nghĩ tới, nếu Giang Kiều vẫn cư xử như trước, làm sao có một ngày hai mẹ con gặp nhau?

Trong bếp, Giang Kiều xem xét một phen, cuối cùng cũng biết tại sao Ngưu Quế Hoa nấu ăn lại thành thức ăn cho lợn, trong nhà không còn nhiều lương thực, cũng chỉ đủ làm cho bữa tối nay, ngày mai mọi người chắc chắn sẽ đói. Còn dầu thì chai đã trống rỗng rồi.

Cô nở một nụ cưới cay đắng, nhanh chóng làm một ít mì vì chúng sắp hết, nếu không có, còn không bằng sớm một chút không có, những người này rất nhanh chóng sẽ quay chở về, cô không thể đảm bảo rằng sẽ không xảy ra xung đột trong đó.

Ngưu Quế Hoa vẫn đang suy nghĩ về món thịt trong bếp, lo Giang Kiều lén ăn nên tới trông chừng, Giang Kiều hầm cá xong sẽ tự mình làm món tiếp theo.

Hơn hai cân thịt, vậy mà Ngưu Quế Hoa cho toàn bộ vào hầm cải trắng, Giang Kiều nhìn một cái, lắc đầu, khó trách Giang gia cuộc sống lại khó khăn, có đồ ngon cũng không biết như thế nào ăn, đểu đảo miễn sao có thể bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến là được, vậy nhưng bụng dạ bà ta cũng không làm sao, nhưng những người sống chung với bà ta thì gặp phải tai ương rồi.

"Giang Kiều, anh không cần em ở đây nữa. Đi gặp bà nội của em đi -" Jiang Qiao nóng lòng muốn quay trở lại nhà, anh tỏ ra khó xử với Niu Guihua.

"Giang kiều, tao bên này không cần mày nữa, Mày đi xem bà nội đi."

Giang Kiều ước gì quay về phòng đâu, cùng Ngưu Quế Hoa cùng một chỗ, làm thế nào cũng khong được tự nhiên.

"Chúng ta đã về rồi..."

Một nhóm người bước vào sân, đều là người nhà họ Giang, những người ra ngoài đi dạo, còn có Giang Bình và con trai, tù lúc trở về cô vẫn chưa thấy mặt.

Nhưng lúc này, Giang Bình và con trai đều đang vác một thứ gì đó trên vai, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của họ, Giang Kiều có trực giác, thứ trên lưng rất có thể là lương thực.

Quả nhiên, khi hai người vào nhà, Ngưu Quế Hoa vội vàng hỏi việc mua lương thực có suôn sẻ không.

Giang Kiều cuối cùng cũng hiểu ra, cảm tình bà cụ làm cho gia đình này đi dạo, là có chỗ nào bán lương thực không. Không nghĩ tới, thật đúng làm gia đình Giang Bình đυ.ng phải.

Không, cả nhà vui vẻ nhìn đồ ăn mình mua và bàn bạc việc bữa sau không phải uống nước.

"Mau nấu cơm đi, chúng ta đói bụng..."

Ánh mắt cô bắt gặp Giang Bình đang lén lút nhét thứ gì đó vào túi Ngưu Quế Hoa, nếu cô nhìn không lầm thì chắc chắn là tiền.

Giang Bình không ngờ Giang Kiều lại chú ý tới điểm này, liền thấp giọng giải thích với Ngưu Quế Hoa:

“Chúng ta làm thuê cho người ta đó.”