Chương 42: Hai đấu một

Hắn ta nhặt chiếc ghế trên mặt đất lên, vung nó vào Giang Kiều, đáng tiếc Giang Kiều xoay người né được, cô tung chân đá một cước, lần nữa hắn lại nằm đo đất, cô lao lên ngồi đè lên người Giang Hà, tát hắn hai cái tát.

“Cho mày nói hưu nói vượn, cho mày hạ thủ ngoan độc này, mày con mẹ nó căn bản là súc sinh….”

Trên mặt đất có động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Giang Bình và Giang Hải đang ngủ cũng bị tiếng động đánh thức, nhìn thấy con trai mình bị Giang Kiều đẩy xuống đất và đánh, đám người Giang Bình có chút không vui.

Hắn ta tức giận gầm lên: "Giang Kiều, mày làm cái gì vậy, tại sao mày lại bắt nạt anh trai mày chứ? Mày cần được dạy dỗ."

Giang Hải nhảy xuống đất muốn đá bay Giang Kiều, người bị đánh cũng chính là em trai mình, so với người em nhặt được giữa chừng thì em trai vẫn là người thân thiết hơn, nhất là khi Giang Kiều bắt nạt Giang Hà, hắn là anh cả có thể nào đứng yên?

Đáng tiếc Giang Hải không có đá trúng Giang Kiều, cô bé tránh được cú đá của hắn, nhảy ra khỏi người Giang Hà.

Giang Kiều nhìn chằm chằm Giang Hải.

"Anh em một nhà tính toán khi dễ tôi một mình phải không? Đi a, đến đấy đi."

Giang Bình không để con trai lớn tiếp tục tấn công Giang Kiều? Trong ấn tượng của hắn, Giang Kiều không nói nhiều, đứa nhỏ này cũng không nguyện ý ở chung hòa đồng cùng bọn trẻ trong nhà, hai đứa con trai vì sao lại đánh nhau, hắn cũng không biết tại sao lại như vậy.

Sắc mặt Giang Bình âm trầm:

"Giang Kiều, cháu nói thật đi, vì sao cháu khi dễ anh hai cháu?"

Giang Kiều khịt mũi:

"Tại sao hả? Con trai ông đùa giỡn lưu manh, chẳng lẽ tôi không thể phản kháng?"

Giang Bình sửng sốt:

"Ai?”

Cháu nói Giang Hà đùa giỡn lưu manh, cháu đang nói dối, sao có thể? Con trai ta căn bản không phải người như vậy?

Giang Kiều không muốn lãng phí thêm lời nào nữa, chỉ vào người ngồi trên kháng lạnh lùng nói:

“Có tin hay không thì hãy hỏi con của chính mình.”

Con cháu Giang gia sao có thể đứng về phía Giang Kiều được?

"Nó nói dối! Anh hai của con căn bản không làm gì cả, vừa ngồi cạnh nó, nó liền mắng và đánh anh hai của con. Cha, nó mới hư nhất."

Giang Kiều liếc nhìn bọn họ, không nói gì, chờ bà già quay lại.

Vương Đại Hoa không ngờ rằng họ đi ra ngoài một chuyến, trong nhà lại sảy ra chuyện ầm ĩ như vậy.

Mang con dâu cùng cháu gái đến trước của Ninh gia, vừa văn thấy hai vợ chồng già đang thu dọn hành lý cho cháu trai đâu. Hỏi mới biết, cha của Ninh Hạo gủi thư tín kêu Ninh Hạo nhập ngũ, ông ấy đã đăng ký rồi, nếu không đi sẽ bị coi là kẻ đào ngũ.

Ta nói tình huống như vậy, Ninh Hạo cho dù kháng cự cũng không được nữa, giờ quyền lựa chọn cũng không còn ở trong tay anh nữa.

Tất cả mọi người đều bận rộn không có thời gian chào hỏi ba người, Ninh Hạo cũng không thèm nhìn Giang Mai, Vương Đại Hoa là người từng trải, trong lòng biết Ninh Hạo không có ý gì với cháu gái của bà. Sẽ thật đáng xấu hổ khi nói ra chuyện đó.

Thế là ba mẹ con ngồi đó không bao lâu liền đi đến nhà Tống Liên Phong, bà cụ lấy cớ đến đó xin lỗi, dù sao Giang Kiều cũng đã nói với bà rằng bọn trẻ ở nhà vứt rác trước cửa nhà họ.

Mục đích khác của bà là đánh chủ ý vào con trai nhà họ Đỗ, Ninh Hạo rõ ràng không hợp với cháu gái bà, nhưng nhà họ Đỗ lại phù hợp.

Khuôn mặt của Giang Mai đã sa sầm kể từ khi cô bước ra khỏi nhà họ Ninh.

“Bà nội, sao bà không hỏi anh Ninh Hạo đi chỗ nào? Làm quân nhân không phải rất tốt sao? Về sau chúng ta có thể thư từ qua lại, cũng có thể bồi dưỡng tình cảm. Cháu nghe người ta nói ở trong quân có rất ít nữ quân nhân. Chỉ cần là phụ nữ, tất cả đều có thể coi như một bông hoa.”

Ngưu Quế Hoa vừa đi vừa nắm tay con gái, vừa khuyên nhủ:

“Con gái, điều kiện của Ninh Hạo rất tốt, ngoại hình cũng khá ổn, nhưng đối với một người có điều kiện như vậy, việc tìm vợ cũng không lo lắng gì.”

Con không nhìn thấy à người ta còn không thèm liếc nhìn con một cái à, vì người ta không có cái ý tứ kia, nếu chúng ta mở miệng, sau này bà nội tìm được người phù hợp, con làm sao mà ở chung được?

Ninh Hạo này tốt thì rất tốt, nhưng không xứng đôi. Con căn bản không thể chinh phục được một người đàn ông như vậy, nếu thật sự thành, sau này cưới hắn sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ. Phụ nữ phải tìm được người thương mình, cuộc hôn nhân như vậy được coi là xứng đôi.”

Ngưu Quế Hoa nói đúng tâm ý của bà cụ:

“Cháu gái, bà biết cháu thích Ninh Hạo, nhưng thằng bé không thích, mình cũng không thể kề dao vào cổ người ta ép họ cưới mình phải không?”

“Đừng nói cháu không có năng lực, dù cháu có năng lực ta cũng không làm được, như vậy là đang hại cháu.”

“Bà nghĩ chúng ta nên tìm một gia đình bình thường, sao cho địa vị và hoàn cảnh gia đình phù hợp, cháu cho rằng vào một gia đình giàu có dễ dàng như vậy sao? Bà nội sẽ dẫn cháu đến nhà họ Đỗ ngồi xem con trai nhà họ Đỗ thế nào?”

Đáng tiếc Tống Liên Phong không thích Ngưu Quế Hoa cùng con gái cô ta, người tới là khách, nhất là bà cụ vẫn là tới cửa giải thích.

Cuộc trò chuyện với Vương Đại Hoa khá sôi nổi, đối với Ngưu Quế Hoa và con gái, họ chỉ hỏi vài câu lịch sự rồi không nói chuyện gì với họ.

Chưa nói chuyện được vài câu thì trong nhà đã xảy ra cãi vã, đám người Vương Đại Hoa ngồi không yên, ngay cả Tống Liên Phong cũng cảm thấy kỳ quái.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Bọn trẻ ở nhà đang đánh nhau à? Thím, quay lại nhìn xem."

Xuân Minh tai nhọn nói.

"Là Giang Kiều.”

Nói xong người đó đã chạy ra ngoài, người lớn cũng theo sau anh ta hoảng sợ chạy theo sau.

Giang Kiều nhanh chóng lấy ra sổ hộ khẩu và sổ lương thực, nếu cứ như vậy thì sớm muộn gia đình này cũng ở trên đâu cô tính kế, thà tìm cách rời khỏi gia đình này càng sớm càng tốt.

Giang Hà nhìn thấy Giang Kiều vừa đánh hắn lại lục lọi tìm đồ, hắn căn bản nuốt không trôi.

"Anh cả, giúp em đánh cô ta."