Chương 34: Trái tim bị chặn

"Bà nội, lát nữa cháu cởi bộ đồ này bà cầm lại đi, vừa vặn trên đường mua được bộ mới."

Nói xong cô xuống khỏi giường đi sang phòng bên cạnh, nhìn thấy chăn trên giường cuộn tròn như vậy, trong lòng cô có chút nghẹn tắc.

Nhìn thấy Giang Kiều mặc một chiếc áo khoác bông mới toanh bước ra, ánh mắt của hai chị em Giang Mai và Giang Hồng càng nóng rực.

Chiếc áo khoác bông nhỏ mà Giang Kiều mặc là chiếc áo khoác cô thu vào không gian cở kiếp trước, nếu có thể bán trong trung tâm mua sắm, sẽ không có lựa chọn về màu sắc và chất lượng như thế này.

Giang Hồng lay lay cánh tay bà cụ:

“Bà nội, cháu cũng muốn có cái áo giống như của cô ta, bà nội có thể mua cho cháu được không?”

Lần này Giang Kiều không có nhượng bộ, căn bản là không thèm mở miệng, đưa chiếc áo khoác da cừu cho bà cụ:

“Bà nội, cái này tạm thời cháu chưa giặt được, đợi thời tiết tốt hơn cháu sẽ giặt sạch cho bà.”

Bà cụ vỗ vỗ cháu gái:

“Đứa nhỏ này sao lại nông cạn thế? Chị mặc áo khoác bông mới cũng hâm mộ, áo được mua bằng tiền của chị cháu. Nếu con có khả năng thì con có thể tự mua.”

Giang Kiều cũng lười ở nhà nữa,

“Bà nội, cháu ra ngoài tìm anh Ninh Hạo trước, nếu có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau.”

"A, cháu không ở nhà ăn tối à?"

Giang Kiều cười lắc đầu, "Cháu đi đây.”

Khi đi ngang qua phòng bếp, cô nhìn thấy nồi cháo ngô do Ngưu Quế Hoa nấu, cô một chút cũng không thèm ăn, nào là lá rau, rong biển và hải sản đều trộn lẫn với nhau, cô không biết bà thím này bình thường nấu như thế nào, trông có vẻ như cám heo, cô sẽ không muốn ăn nó.

Sau khi bước ra khỏi sân, Giang Kiều cảm thấy tâm trạng mình đã tốt hơn rất nhiều, bây giờ cô không còn cảm thấy vui vẻ như khi về nhà nữa, ngược lại, cô còn cảm thấy trong nhà ngột ngạt đến mức khó chịu.

"Kiều Nhi, Kiều Nhi, cháu khi nào trở về?"

Đỗ Xuân Minh nhìn thấy Giang Kiều, vui vẻ chạy tới:

"Em ăn cơm chưa? Đến nhà anh ăn cơm?"

Giang Kiều chưa kịp nói gì thì Tống Liên Phong đã cầm xẻng đi ra:

"Kiều nhi, chưa rồi, đến nhà thím ba ăn cơm nhé, cháu về khi nào, để thím vào nói với bà cụ..."

Những ngày này, Vương Đại Hoa vui mừng vì gia đình được đoàn tụ, nhưng Tống Liên Phong lại suy nghĩ nhiều hơn.

Trước kia bà cụ và Giang Kiều cùng hàng xóm ở chung rất tốt, từ khi người một nhà này đến về sau, như thế nào gây nhiều rắc rồi như vậy?

Giang Kiều không còn khách khí với Tống Liên Phong nữa, làm hàng xóm nhiều năm như vậy, cô cảm thấy một bữa cơm cũng không thể làm Đỗ gia bần cùng, hơn nữa Xuân Minh bọn họ cũng nhiệt tình nên kéo Giang Kiều vào nhà.

"Kiều nhi, em đi đâu vậy? Không phải em vừa mới về sao? Em còn chưa ăn cơm à?"

Giang kiều sờ soạng cái bụng, cười khổ một tiếng.

"Em thực chưa ăn cơm."

Xuân Hà tò mò hỏi:

"Kiều nhi, chuyện gì đã xảy ra vậy? Lẽ ra em vừa mới về, hẳn là bà nội em phải nhớ em chứ."

Tống Liên Phong bưng đồ ăn vào nhà,

“Ồ, chuyện này trước đây xảy ra thì bà cụ nhớ Kiều nhi cũng là chuyện bình thường, nhưng bây giờ thì khác rồi, bà cụ giờ có con trai, có cháu trai, cháu gái cả một nhà, náo nhiệt bận rộn, làm sao mà như trước kia được.”

Chỉ vì nhìn thấy điều này, Tống Liên Phong mới dám nói như vậy, Giang Kiều đứa nhỏ này bình thường nhàm chán nhưng lại rất nhạy cảm và mạnh mẽ. Nếu như Giang gia không nói cái gì! đứa nhỏ chắc chắn sẽ không ăn cơm, mà đã đi ra ngoài trong thời tiết lạnh giá này.

“Điều này cháu khó mà nói ra. Dù sao cháu cũng vừa về, Vậy mà thím ta đã sai cháu đi giặt quần áo của họ, khiến cháu thật mắc nghẹn.”

“Còn các con của chú cháu thì đòi áo khoác, nói rằng cái áo cháu mặc trước đây là do ông nội mua cho bà, cô ta cũng muốn có nên tôi cởi ra đưa lại cho bà.”

“Ai biết sau khi tôi thay bộ này, cô ấy lại kêu đòi, cháu sợ bà cụ khó sử nên mới rời đi.”

“Nói không đau lòng thì là nói dối, cháu hưng phấn một đường chạy về, không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, ngay cả một ngụm nước nóng cũng chưa có uống.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Xuân Minh.

“Anh Xuân Minh, có nước nóng không? Em có hơi khát!”

"Có , có, có, chờ anh đi đổ nước cho em."

“Không cần Xuân Minh.”

Xuân Hạ đi thẳng xuống rót một cốc nước nóng cho Giang Kiều:

"Không nóng lắm, thừa dịp nóng uống đi.”

“Cái đứa nhỏ này thật là, bà nội đã về rồi, sao còn bên ngoài lắc lư? Bà nội nói với thím cháu ở lại giúp bạn làm việc, cháu xem cháu bao nhiêu tuổi, thật may là không bán đi chính mình.”

Giang Kiều uống xong một cốc nước nóng, cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp một chút,