Chương 35: Chia tiền

"Cháu giúp bạn mình, bọn họ cũng chả tiền công, nếu không cháu lấy đâu ra tiền mua áo khoác mới? "

Đúng rồi, đồ đạc còn đang trong tay bạn bè, lát nữa cháu sẽ ra ngoài mang một ít đồ cho chú thím, vừa vặn đúng dịp năm mới.

Tống Liên Phong giục Giang Kiều ăn cơm, nói:

"Đứa nhỏ này mang cái gì chứ? Tự lo tốt cho bản thân mình đi.”

Giang Kiều cười một hồi, sau đó mới ăn đồ ăn, trong trí nhớ của cô, cô thường xuyên ăn đồ ăn nhà Tống Liên Phong, lúc trước bà cụ bận rộn, thím ba này đã chăm sóc cho cô, cô không đưa đi. Vừa rồi cô không có trực tiếp tặng đồ cho thím ba, vì sợ thím cả lại nói chuyện gì đó trước mặt bà cụ.

Tống Liên Phong lo lắng cho Giang Kiều:

“Cháu nói xem nhà bác cả nhiều người như vậy, chen chúc ở ba gian phòng, làm sao ở được. Thím nghe ý tứ bà cụ không nghĩ cho bác cả cháu trở về nữa?”

Giang Kiều nuốt đồ ăn trong miệng.

“Cháu chưa thấy bà cụ nói gì, ai mà biết được.”

Xuân Minh lo lắng:

“Mẹ, để Kiều Nhi ăn xong đi, em ấy đói rồi.”

Các con của bà luôn đối xử tốt với Giang Kiều, Tống Liên Phong vuốt mái tóc ngắn của con trai nói:

"Được rồi được rồi, mẹ sẽ không nói gì nữa."

Ăn cơm xong, Tống Liên Phong nói với Giang Kiều chuyện khiến bà ấy khó chịu:

“Cháu nói xem, ngoài cổng có thùng rác lớn, cô ta không thể đi thêm hai bước, ngay chân tường trước cửa nhà thím ném rác, đây là ném rác vào mặt nhà chúng ta. Thím cứ tưởng họ không hiểu vì mới đến đây, nhưng đã nhắc nhở hai lần, cũng không có tác dụng.”

“Có khi họ còn tè sang bên kia tường, cháu nói người ra vào đây đều là con gái nên ảnh hưởng không tốt.”

“Chúng ta là hàng xóm nhiều năm như vậy, chuyện này trước nay chưa từng xảy ra, thím chỉ sợ trực tiếp tìm tới cửa, lại sợ bà nội cháu lại nghĩ ngợi linh tinh? Giống như thím cố ý tìm phiền toái vậy! Rốt cuộc con trai mới tìm về được, cảm giác mới mẻ vẫn còn chưa tán đi hết."

Giang Kiều cười khổ nói:

“Việc này thím không nói, cháu thật sự không biết, chuyện này về cháu sẽ nói chuyện cho bà nội biết. Thím ba cháu trước đi ra ngoài một chuyến, lúc về sẽ mang quà lại đây cho thím.”

Xuân Minh muốn ra ngoài đi chơi với Giang Kiều.

"Không, hôm khác sẽ cùng anh đi chơi, anh ở nhà trước đi, em sẽ quay lại sớm."

Xuân Minh mà đi theo, làm sao cô có thể lấy tiền ra chia chác đây? Vừa tới cổng đã gặp Ninh Hạo đang quay lại tìm cô.

Ninh Hạo sửng sốt một lát khi nhìn thấy Giang Kiều mặc một chiếc áo khoác bông mới.

"Anh đang định đi tìm em. Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi. Chúng ta bận rộn đến bây giờ nhưng vẫn chưa ăn gì. Ăn xong mọi người sẽ tính sổ và chia tiền."

Lần này Giang Kiều cuối cùng cũng quen biết tất cả những người trẻ tuổi làm ăn với mình, ngoài Phó Lâm và Quan Giải Phóng, còn có thêm hai người trẻ tuổi nữa Miêu Tân và Âu Tử Dương.

"Nào, nào, ngồi xuống để tôi giới thiệu với các bạn. Đây là Giang Kiều, cô ấy là công thần lớn nhất. Nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy, anh em chúng ta thực sự sẽ không thể chơi được, chúng ta hãy làm cùng nhau làm quen. Từ bây giờ chúng ta sẽ là bạn bè đồng chí cánh mạng…”

Họ đã từng nghe đến cô gái tên Giang Kiều này, nhưng đây là lần đầu tiên họ tận mắt nhìn thấy chính chủ, ở độ tuổi đặc biệt này, hai người còn lại đều có chút ngơ ngác.

"Sao tôi có cảm giác như chúng tôi đang bắt nạt những cô gái nhỏ người ta vậy?”

Giang Kiều, tôi thực sự không ngờ rằng bạn còn trẻ như vậy!"

Giang Kiều chỉ mỉm cười đáp lại những thắc mắc và nghi ngờ của Miêu Tân và Âu Tử Dương.

"Nhỏ không có nghĩa là không làm được việc, người ta nói tham vọng không phải do tuổi tác quyết định. Nói thật thì các anh cũng không già lắm, chỉ cần chúng ta cố gắng và đoàn kết thì có thể vẫn đạt được những điều tuyệt vời."

Quan Giải Phóng vỗ bàn:

“Nói hay lắm, chị Kiều của chúng ta nói có lý lắm, sự việc đúng là như vậy, chúng ta trong mắt người ngoài thì không phải là việc gì đoàng hoàng? Chính là họ có tiếng là giỏi giang, hơn người thì thế nào? Có thể để trong nhà có ăn có uống, so với cái gì đều tốt hơn rất nhiều.”

Ninh Hạo rót rượu cho bạn mình, nói:

“Tôi thích nghe điều này, miệng của người ta không thể khống chế được, thích nói gì thì nói, cũng đâu mất miếng thịt nào đâu.”

Giang Kiều cười nhạt, cũng không có bày tỏ ý kiến, tình huống bây giờ cùng Thượng Hải năm đó khác nhau, có nhiều người đấu tranh cũng không thể có được thứ mình muốn.

Sau khi do dự một lúc, với tư cách một người bạn cô vẫn nhắc nhở bọn họ:

“Vậy tại sao mấy anh không thể làm điều đó để người khác nghĩ rằng mấy anh là người tốt, đồng thời nó còn mang lại lợi ích riêng cho bản thân?”