Chương 33: Trái tim bị chặn

Vương Đại Hoa tức giận muốn tát con dâu một cái, người này sao mồm miệng không có ý tứ gì hết vậy! may mà bà không kể mọi chuyện cho con dâu nghe, nếu không thì mọi người trong sân đều biết. .

Nếu không có chuyện gì thì thôi, nếu có chuyện gì xảy ra, những gia đình đó sẽ hận bọn họ đến chết mất, dù ai ở đây cũng không có gốc gác, cũng không có chỗ dựa, vô duyên vô cứ không nên đắc tội người khác, bà cũng không làm cái việc này.

Bà cụ trừng mắt nhìn Ngưu Quế Hoa,

“Không nói được thì sẽ không ai nói cô câm. Đứa bé vừa mới về nhà, nói cái gì tiền nong? Đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, làm sao người ta phải đưa tiền cho con bé? Được rồi, nhanh đi làm việc đi, dưới đất còn chậu quần áo chưa giặt đâu."

Ngưu Quế Hoa bĩu môi nói:

"Mẹ, con đi nấu cơm. Giang Kiều mày cùng chị dâu đi giặt đồ đi."

Giang Kiều không chớp mắt:

"Quần áo của ai giặt bái? Tôi cũng không phải nha hoàn của mấy người, bằng cái gì tôi phải giặt? Quần áo của bà nội tôi có thể giặt, nhưng tôi không quan tâm đến người khác. Bà nội, cháu nói đúng không?"

“Thím ta không phải là tiểu thư nhà địa chủ, mà cần có người hầu hạ, cũng không phải bà cụ bảy tám mươi tuổi, tuổi còn trẻ đã muốn sai sử người khác, kia cung xem bản thân có cái công đức này không?”

Vương Đại Hoa lo lắng cho con dâu, cô ta đang nói cái gì vậy, đứa nhỏ vừa đi bão tuyết về, liền sai cô bé giặt quần áo, không sợ hàng xóm chê cười.

Đồng thời trong lòng cũng có chút chua xót, nàng cũng không phải mù, nhà con trai không muốn nhìn thấy cháu gái của bà, Giang Kiều tựa hồ đối với nhà con trai gia cũng không mấy để ý, từ nay về sau, bọn họ đều ở chung một sân, lâu ngày thật sự là có vấn đề.

Giang Kiều không quan tâm bà cụ đang nghĩ gì, cô chỉ muốn biết thời gian qua cuộc sống của bà như thế nào, nên lúc này mới vội vàng hỏi.

Nói về chuyện năm đó, Vương Đại Hoa ánh mắt có chút trống rỗng.

“Lúc đó bà nhìn thấy đứa bé, chỉ khoảng một tuổi, bị đặt phía sau nhà ở rách nát, khắp nơi đều có tiếng súng, ta không dám ở lại nơi đó lâu, chỉ có thể ôm cháu lên nhanh chân chạy trốn.”

“Vốn dĩ bà còn tưởng sẽ có người đến tìm cháu, đáng tiếc họ không hề đến, bà đành phải ôm cháu rời đi. Khi đó, cháu vừa khóc lớn vừa gọi mẹ, bố, ông nội, nhưng về sau cũng không gọi nữa, không biết ai đã để cháu ở đó.”

Giang Kiều cau mày, lại hỏi:

“Vậy bà nhặt cháu ở đâu, lúc đó trên người cháu còn có thứ gì không?”

“Nhặt ngay ở trong thành, lúc đó trên người mặc áo áo bông hoa nhí, tất cả đều mới, nhưng về sau đã sờn, bà mang sửa đi sửa lại cho cháu mặc. Đúng rồi, trên cổ còn đeo một tấm mộc bài, bên trên chỉ có một chữ, là chứ Kiều, bà cũng không biết có ý nghĩa gì, nên đặt cho cháu cái tên là Giang Kiều.”

Vương Đại Hoa quay người lấy ra một tấm mộc bài từ tủ đựng đồ phía sau, lúc đầu Giang Kiều tưởng đó chỉ là một món phụ kiện, nhưng khi cầm trên tay, cô mới nhận ra đây không phải là mộc bài đơn giản mà là một tấm mộc bài được chạm khắc hoa văn từ gỗ đàn hương đỏ.

Thấy cháu gái im lặng, Vương Đại Hoa cẩn thận hỏi:

“Cháu gái, con muốn tìm cha mẹ của mình không?”

Giang Kiều cười khổ nói:

"Trung Quốc lớn như vậy, biết đi đâu tìm bọn họ? Cũng không biết bọn họ là ai? Bọn họ ở đâu?"

“Cháu chỉ hiếu kì thôi. Mỗi người đều có nguồn gốc của mình, nên cháu cũng vậy. cháu chỉ không biết họ cố tình bỏ rơi mình hay vì lý do gì khác.”

“Ai, được rồi, không nói chuyện này nữa, đã nhiều năm như vậy, tìm lại cũng khó khăn.”

“Thứ này cháu sẽ giữ, bà nội, bà yên tâm, dù sau này, mặc kệ về sau có gặp được cha mẹ ruột hay không bà mãi là người quan trọng nhất trong sinh mệnh cháu, ân tính này cháu sẽ không bao giờ quên.”

Nhìn thấy chiếc áo khoác da cừu trên người Giang Kiều, Giang Hồng nhìn chằm chằm với ánh mắt hâm mộ một lúc lâu.

Giang Mai có chút không tốt:

"Bà nội, cô ta đang mặc trên người bộ quần áo ông nội mua cho bà phải không? Làm sao cô ta có thể mặc bộ quần áo này? Chúng cháu còn chưa mặc qua."

Giang Kiều thầm thở dài, này còn chưa sống chung đâu, mới gặp mặt đã đối đầu sánh với nhau, liếc nhìn những người ngồi trên kháng, bọn họ sạch sẽ tươm tất hơn nhiều so với lần trước gặp mặt, hơn nữa quần áo trông quen quen, hình như được sửa lại từ quân phục của chu nhỏ.

Nhìn thấy Vương Đại Hoa trừng mắt nhìn cháu gái, Giang Kiều có thể nói cái gì.