Chương 2: Tái sinh



Tử tế với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, nếu không cô đã không chết một cách khó hiểu như vậy.

Về phần hậu quả Giang Kiều mang lại, đã trở thành một vụ án ly kì không có lời giải. Dân chúng lại càng nhiều tin đồn quỷ dị! Nói rằng, ông trời có mắt, bồ tát xuất hiện cứu khổ cứu nạn, ngài đã xử lý đám sát nhân này.

Sau nhiều lần điều tra, các quan chức cấp cao Nhật Bản chỉ có thể coi những sự việc này là sự việc siêu nhiên, vì không ai có thể đưa ra kết luận chính xác. Tuy nhiên, họ lo ngại dư luận sẽ ảnh hưởng đến lòng người, nên ra lệnh phong tỏa tin tức giữ bí mật.

Bên ngoài quần chúng nhân dân không dám công khai bàn tán sự việc này, nhưng trong nội bộ nhóm, tổ chức nhỏ nó đã lan truyền như cháy rừng rồi. Họ chưa tận mắt chứng kiến

chuyện cảm động như vậy, nghe xong quần chúng được tiếp thêm miền tin, sức mạnh, họ cảm thấy rất vui.

Giang Kiều một đường gió cuốn đi, cô đã trải nhiều cung bậc cảm súc, đau khổ có, hạnh phúc vui vẻ có. Giang Kiều có thể khiến mọi thứ biến mất, đến lúc này cô có thể cảm thấy mình mình sắp đến giới hạn.

Đôi khi Giang Kiều mặc niệm, phải nghĩ nhiều lần mới có thể khiến những thứ đó biến mất. Cô cảm thấy mình càng ngày càng bất lực. Tệ hơn nữa, linh hồn cô ấy dang dần suy yếu. Có thể lần sau cơn gió thổi đến cũng là lúc cô biến mất.

Mong muốn lớn nhất của Giang Kiều, là được gặp lại những người thân yêu trước khi rời xa thế giới này, như một lời từ biệt. Cô không biết ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của Giang Kiều, hay vì những gì cô đã làm trước đây, khiến ông trời cảm động, mà gió thổi cô không bay về hướng nhà, mà bay đến trước cửa nơi trú ẩn tránh bom.

Linh hồn cô trở nên run rẩy đau sót! Nhìn thấy phía trong hầm trú ẩn thật là một cảnh tượng bi thương. Mọi người đều điên cuồng gãi thân thể, máu thịt mờ hồ, tuy không bay vào, nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối bên trong.

Rõ ràng là thiết bị thông gió bên trong hầm trú ẩn không được bật, hầm chỉ có thể chứa đựng vài nghìn người, nhưng bên trong đang có hàng chục nghìn người chen chúc nhau.

Nhiệt độ cao, thiếu oxy khiến mọi người nóng nảy, điên cuầng. Qua khe hở, cô thực sự nhìn thấy cha mình và đứa cháu trai duy nhất. Cha Giang Kiều đang dựa nghiêng vào tường, ôm trong lòng đứa nhỏ đang hấp hối chết.

"Cha, Tiểu Bảo!"

Ruột gan đâu đớn. Giang Kiều muốn phá hủy cánh cửa, cô điên cuồng đập mạnh vào cửa sắt nhưng chẳng có tác dụng gì. Những người bên trong thậm chí còn điên cuồng lao về phía cửa. Có rất nhiều người dẫm đạp lên nhau mà chết.

Cô hận, tại sao ông trời không ban cho cô một năng lực khác, cho dù linh hồn cô tan biến cũng không sao, miễn là cô có thể cứu được người thân của mình. Nhưng Giang Kiều chỉ có thể đứng ngoài cuộc xem. Cô không thể thay đổi được điều gì. Cô ghét điều đó, cô và anh trai đang chiến đấu vì đất nước này. Nhưng nhìn thấy, những gì họ đang làm ở hậu phương khiến cô cảm thấy ớn lạnh.

Máy bay địch đã ngừng ném bom từ lâu rồi, sao không có ai đến mở cánh cửa sắt bị khóa? Họ đều là sinh mệnh, không phải vì muốn cho đồng bào hậu phương có cuộc sống bình yên thôi sao? Những người này đã bị người bên ngoài lãng quên.

Nhìn thấy sinh mạng của người thân mình đang dần dần qua đi, đôi mắt của Giang Kiều thực sự đã khóc, những giọt nước mắt bằng máu đang nhỏ từng giọt xuống cổ, ướt đẫm linh hồn cô.

Đột nhiên trên bầu trời nổi lên sấm sét, một đạo ánh sáng xẹt qua, bầu trời như bị xé toạc. Giang Kiều chưa kịp phản ứng, linh hồn của cô đã biến mất trên bầu trời với ánh sáng vàng.

Khi tỉnh lại lần nữa, Giang Kiều cảm thấy thật khó tin! Nhìn thân thể và đồ đạc trong nhà, có thể biết mình nghèo nhưng sạch sẽ. Cô không hiểu tại sao mình lại sống lại theo cách này? Cô không biết đây là sự ưu ái của ông trời, hay sự trừng phạt dành cho cô nữa.

Ông trời đã mở cho cô một cách cửa mới, sao ngài không thuận tiện tìm cho cô một gia đình giàu có chứ? Cứ như vậy để cô ấy tái sinh thành trở lại như thế này, khiến cô trở tay không kịp.

Đôi mắt cô thoáng qua cái lỗ lớn trên cửa sổ dán giấy, cô nheo mắt lại, một ánh mắt dữ tợn lướt qua. Giang Kiều không có thời gian tiếp tục nghiên cứu tình huống trong phòng, vội vàng tiêu hóa ký ức mà linh hồn lưu lại trong cơ thể. Tiêu hóa xong, cô không khỏi cười khổ!

Khi anh cả nói rằng đối phương nhất định sẽ thắng, anh ấy thực sự đến vì việc này.

"Không nghĩ tới, vừa nhắm mắt lại mở ra liền đã hơn mười năm trôi qua. Haiz!"

Thở dài xong, cô sờ lên trán chính mình vẫn còn sốt. Nguyên chủ cùng tên cùng họ với cô cũng là cái người đáng thương! Không cha không mẹ, ở cùng bà nội. Hai bà cháu nương tựa nhau mà sống.