Chương 3: Không gian vật tư

Cách đây vài ngày là ngày giỗ chú cô bé, bà cụ vì quá đau lòng mà ngã bệnh, chỉ còn cô bé vội trong vội ngoài. Vốn thân hình gầy gò yếu đuối, quần áo mong manh, đêm ngủ không có đốt Kháng, dẫn đến sốt cao, ngược lại thật tiện nghi cho cô.

Nghĩ đến phòng bên cạnh còn bà cụ đang bệnh nặng, mặc kệ bây giờ cô là ai, nếu cô đã chiếm lấy thân xác của cô bé, cô sẽ chịu trách nhiệm chăm sốc cho bà cụ. Vừa định đứng dậy, Giang Kiều ngã lại trên Kháng. Toàn thân không còn chút sức lực nào, thân thể nhỏ bé này quá suy nhược, không một chút khí lực. Cô cười khổ nghĩ thầm trong lòng:

"Nếu có thuốc hạ sốt giảm nhiệt thì tốt rồi!"

Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện mấy hộp thuốc. Thần kinh bản thân dù cho rất cường đại, cảnh tượng quỷ dị trước mắt lại khiến cô giật mình hoảng sợ! Nếu không qua huấn luyện chắc chắn cô sẽ hét lên toáng lên sợ hãi!

Những thứ này đến từ đâu? Nhìn thấy dòng chữ trên hộp thuốc, Giang Kiều kinh ngạc, tất cả đều bằng tiếng Nhật. Nếu cô nhớ không nhầm, linh hồn cô đã làm biến mất rất nhiều vật tư quân nhu của bọn quỷ Nhật.Trong đó có cả vật tư quân y. Chẳng lẽ những thứ đột nhiên biết mất đó cùng theo cô ấy qua đây?

Những thứ vật tư đó giấu ở đâu, lúc trước cô ấy như thế nào không nhận ra được nơi chúng đi? Kiểm tra xung quanh cũng không phát hiện được gì? Cô chỉ có thể kiểm tra trên cơ thể mình, nếu có thì chắc chắn sẽ ở trên người cô.

A a a…! Chẳng lẽ năm đó trên người cô có cái gì bảo bối? Nhìn lại, cô không mang theo bất cứ thứ gì, thứ duy nhất cô có là tràng hạt cầu nguyện trên cổ tay. Chẳng lẽ là vì thứ này có tác dụng sao? Trên người cô bé không có bất kỳ thứ gì ra hồn, chứ đừng nói đến tràng hạt.

Giang Kiều phát hiện ra một vấn đề, trên cổ tay cô bé có một vết bớt giống hệt tràng hạt năm đó đô đeo. Chẳng lẽ vết bớt là sự tiến hóa của tràng hạt? Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, Giang Kiều thử đi thử lại mấy lần. Nhìn trên kháng đầy ắp đồ đạc, Giang Kiều thiếu chút nữa không nhịn được ngửa mặt lên trời cười ha ha!

Ông trời thật sự không đối xử tệ với cô! Thật sự đã ban cho cô một kho báu di động!

“Sẽ thật tuyệt nếu mình có thể vào trong và nhìn xem!" Giang Kiều tự nói.

Cô không ngờ trong chớp mắt, cô biến mất khỏi trên kháng và đến một địa phương xa lạ. Tưởng tượng và tận mắt nhìn thấy chắc chắn là hai việc khác nhau. Cô đoán được đây là không gian tràng hạt cô hay đeo trên cổ tay. Nhưng khi tận mắt mình nhìn xem bên trong không gian, Giang Kiều vẫn là bị tình huống bên trong khiến cô ngồi phệch xuống đất hoảng sợ.

Đó là mặt đất, thật sự là đất! La liệt khắp nơi là núi, hàng núi vật tư, không cần nhìn kỹ cũng biết những thứ này từ đâu đến. Đặc biệt khi nhìn thấy đồ ăn nấu chín vẫn còn ở nhiệt độ ban đầu. Cô cũng phải ngạc nhiên, đúng là bảo vật , còn có công năng bảo toàn nhiệt độ đâu! E rằng mọi thứ trong này đều có thể giữ được chất lượng, thời gian sử sụng vật tư. Kể cả vật tư dược phẩm.

Giang Kiều không cần lo lắng về vấn đề hết hạn sử dụng. Cô nhanh chóng lấy hai cái bánh bao thịt heo, cái mồm to gặm ăn. Cô thực sự rất đói bụng! Nguyên chủ đã lâu không ăn thịt, cô cũng vậy! Cho nên sau khi ăn hai cái bánh bao thịt lớn, cô ấy suýt bị nghẹn chết.

Nhìn thấy sữa đậu nành nóng hổi, cô nhanh chóng uống một bát lớn, bụng đã no Giang Kiều cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đặc biệt là khi cô phát hiện trong không gian có một cái giếng, cô vô cùng kinh ngạc! Cô chưa bao giờ nghe nói trong không gian tràng hạt có đồ vật như vậy. Cô không có thời gian để nghiên cứu, cô vội vàng lấy một ít nước uống viên nén hạ sốt giảm nhiệt.

Cũng may cô có thể hiểu được tiếng Nhật, nếu là người bình thưởng rất có thể sẽ uống nhầm thuốc. Cô không kiểm tra tình huống không gian. Giang Kiều lo lắng bà cụ phòng cách vách tỉnh dậy, phát hiện sự bất thường đang sẩy ra trong căn nhà này, sẽ không cách nào giải thích được! Cô đành phải ra khỏi không gian.

Bà cụ là người thân duy nhất còn lại của nguyên chủ, lòng người cách một tầng da, cô bé còn quá nhỏ để hiểu biết điều này. Nhưng linh hồn cô đã là người lớn.Giang Kiều nhớ lại ký ức cô bé có chút khó hiểu! Bà cụ tưởng nhớ làm giỗ cho đứa con trai út, nhưng cô chưa bao giờ thấy bà bà cụ tỏ ra thương nhớ làm giỗ cho cha mẹ nguyên chủ. Điều này có vẻ hơi kỳ lạ, tốt nhất cô nên cẩn thận.

Bên ngoài trời đã sáng, Giang Kiều bước ra khỏi cửa theo thói quen trước đây, cô di sang phòng bên cạnh nhìn xem bà cụ. Người vẫn như thế có chút hỗn loạn. Khi cô hỏi cái gì đó, bà cụ chỉ trả lời ừ một hai tiếng trở lại, bà sẽ không nói chuyện. Sờ soạng một chút cái đầu cảm giác có chút nóng. Giang Kiều ngẩng đầu lên nhìn thấy giấy dán cửa sổ căn phòng này cũng có một lỗ lớn.

Giang Kiều hiện tại nếu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì cô thật đã lãng phí nhiều năm cô ấy làm đặc công. Xem ra bà cháu hai người này là cái gai trong mắt người khác, cô cúi đầu nhẹ nhàng nói:

"Bà nội đừng sốt ruột, cháu đi nấu cơm và đun thuốc ngay, bà đợi một lát!"