Chương 1: Bị sát hại

Những tàn tích xung quanh và gió lạnh gào thét không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Giang Kiều, mặc dù khắp nơi đều có dấu vết của chiến tranh, nhưng trong lòng cô vẫn bình yên. Đây là khu vực do Quốc Dân Đảng kiểm soát, dù sao cũng là địa bàn của chúng ta, không giống như vùng bị địch chiếm đóng. Chúng ta luôn đề phòng không bị theo dõi, chúng ta phải rất thận trọng, bất kỳ sơ hở hoặc sai sót nào của mình sẽ gây ra sự chú ý dẫn đến sự nghi ngờ của kẻ thù. Sau một thời gian dài loay hoay, cô thực sự tận hưởng giây phút thư giãn và yên tĩnh hiếm có này.

Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, mạng sống của cô đã không còn, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, cô phải trả thù. Giang Kiều từ bỏ việc viết lách và gia nhập quân đội vì lý tưởng phục vụ đất nước, không muốn chứng kiến quê hương khốn khó này lại bị giẫm đạp bởi móng sắt của quân Nhật. Cô cũng không nghĩ đến việc để lại tên tuổi trong lịch sử hay bất cứ điều gì tương tự, rằng cô ấy chỉ muốn được cống hiến.

Nhưng cô không chết trong tay kẻ thù mà bị chôn vùi trong tay kẻ phản bội, dù nghĩ thế nào Giang Kiều cũng không thể chấp nhận hiện thực bản thân, linh hồn cô từ phía sau lao tới, cô muốn bóp nát cặn bã đến chết. Đáng tiếc Giang Kiều nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể người đàn ông kia, không gây tổn hại gì cho người đàn ông đó, Giang Kiều tức giận đến muốn đấm xuống đất, cô rốt cuộc là chuyện quái gì vậy? Thà giữ cô lại còn hơn. Khuất tầm mắt nhìn kẻ sát nhân vênh váo bỏ đi.

Giang Kiều hai mắt nóng rực, lúc này không thể làm gì, ngay cả báo thù cho chính mình cũng không thể. Giang Kiều chỉ lên trời cay đắng chửi:

"Ông trời, sao lại chêu đùa tôi như vậy!"

Đáng tiếc ông trời quá bận rộn, không có thời gian quan tâm đến chuyện của một linh hồn cô đơn như cô. Giang Kiều vẫn muốn tiếp tục đi theo, cô muốn biết kẻ phản bội này có quan hệ với ai, đáng tiếc hiện tại cô đã trở thành một mảnh linh hồn. Khi một cơn gió thổi qua, cô không khỏi đi theo nó, lơ lửng trong không trung...Gió thổi đến đâu cô cũng sẽ theo gió đến đâu.

Cô nhìn thấy những vật tư quân dụng của bọn giặc Nhật, cô muốn đi xuống và cho nổ tung, những thứ này nếu giữ lại sẽ là tai họa, đặc biệt dùng để đối phó với đồng bào của cô. Đáng tiếc, cô ngay cả thù của chính mình cũng không có cách nào báo, huống chi là những thứ này. Giang Kiều nhìn chằm chằm vào nhũng vật tư quân dụng này với đôi mắt rực cháy tự lẩm bẩm:

"Nếu đem mấy thứ này đều thu, tao xem chúng mày lấy gì mà kiều ngạo!"

Một chuyện kỳ quái đã xảy ra, những vật tư quân dụng đó đột nhiên biến mất trước mũi cô, ngay cả Giang Kiều cũng cảm thấy thần kỳ như vậy, trong lòng cô vẫn có chút tự mãn cô nghĩ:

"Có khi nào bản thân là họ hàng của vị thần tiên nào đó không!? Làm sao miệng lưỡi có thể linh nghiệm như vậy? ... Nếu biết điều này, cô ấy đáng lẽ phải gϊếŧ kẻ phản bội trước đó."

Nghĩ đến đây, cô lại bắt đầu thi triển bùa chú lên những quỷ Nhật Bản đó, nhưng đáng tiếc là nó không có tác dụng gì cả. Tiếp theo, cô thử lại lần nữa, chỉ khi cô nói mang đi thì những thứ đó mới biến mất, về phần con người - không có tác dụng, về việc những thứ đó đi đâu? Giang Kiều không quan tâm, đối với một linh hồn như Giang Kiều, thứ đó vô dụng, nếu nó biến mất thì tốt hơn, ít nhất Giang Kiều có thể giúp đỡ đồng bào của mình tiêu diệt quân Nhật.

Một cơn gió thổi qua, cô lại đến bến tàu, ở đây có vật tư mà quân Nhật muốn vận chuyển, một số đưa ra tiền tuyến, một số là tài nguyên, bảo tàng cướp bóc được, đưa lên tàu vận chuyển về Đảo Quốc. Dù sao thì cũng có đủ thứ. Giang Kiều không quan tâm bên trong có gì, cô khiến tất cả biến mất. Cô thậm chí còn không buông tha cả những chiếc xe tải đang đậu trên bến tàu.

Họ nói rằng giữa ban ngày ban mặt, mọi thứ tiêu thất trong không khí, chưa kể những công nhân trên bến tàu, ngay cả bọn quỷ Nhật cũng lắp bắp kinh hãi. Rât nhiều đồ vật này nọ ngay trước mắt tất cả mọi người không một dấu hiệu biến mất, này cũng quá quỷ dị khó tin!

Ngoại trừ đám tiểu quỷ đang la hét và bắn loạn xạ tứ phía, những công nhân đó đột nhiên lần lượt quỳ rạp xuống đất lạy. Trong lòng người dân Trung Quốc, có lẽ ngay cả các vị thần trên trời cũng không đành lòng nhìn quân Nhật đốt phá, gϊếŧ cướp, và một số thần linh xuất hiện, giúp họ.

Đáng tiếc Giang Kiều không ở chỗ này lâu, cô đã bị gió cuốn đi, đi đến nơi gió muốn đến. Chỉ cần gió điều khiển linh hồn cô đến nơi có vật tư của bọn quỷ Nhật, Giang Kiều sẽ khiến những vật tư đó biến mất không chút nào lưu tình.