Ông Ninh thở dài.
"Ta chỉ là một giáo viên nghèo, có thể nào làm được gì? Đừng đánh giá thấp Vương Đại Hoa, năm đó có không ít người tìm bà ta đỡ đẻ đâu."
“Nghĩ mà xem, bà ấy là người chạy nạn từ nơi khác đến, nếu không có năng lực, cháu cho rằng bà ấy có năng lực mua nhà sao?”
“Ai nha! Chính là hiện tại điều kiện còn tốt lắm, có bệnh viện để đi, ít người cần tìm hơn. Hơn nữa việc chả lại của hồi môn cho con dâu khiến cho cuộc sống khó khăn như vậy!”
Ninh Hạo hừ một tiếng.
“Bà già này cũng là một kẻ ngốc, ngay cả con dâu cũng không giữ nổi, chả cho cô ta cái rắm của hồi môn, già trẻ trong nhà đều không có tiền trong tay, bảo sao cuộc sống không chật vật?”
Bà Ninh vỗ vỗ cháu nội.
“Thằng nhãi này, con thì biết gì? Vương Đại Hoa vốn dĩ không muốn con dâu tái giá, nhưng muốn giữ lại chung sống là không thực tế. Hơn nữa, bà ấy còn có một đứa cháu trai, nhà gái chết sống muốn dẫn đi. Cháu nói xem một bà nội già nua có thể làm được gì?”
“Đành cho nhiều của cải một chút, làm cho người ta xem, người ta nhìn vào những thứ được cho đi mà đối đãi nuôi nấng cháu trai bà ấy được tốt hơn.”
“Ôi trời! Chúng ta đều là những người già cả, có thể hiểu được cảm giác này, hầu hết mọi người thực sự không thể làm được những gì bà ấy làm.”
Không có chỗ để củi vậy hãy quên nó đi, đợi cho đến khi số củi trong kho đốt song rồi tính tiếp. Nếu chúng ta đặt nó trong sân của người khác, chuyện này mở đầu, từ giờ trở đi sợ là ông nội và cháu trai sẽ gặp phiền toái.
“Cháu đi ăn nhanh đi, trong nồi đang nóng hổi đấy, ông bà trong chốc lát phải đi ra ngoài một chuyến.”
Trong lúc Giang Qiao đang nhặt lõi than, cô nghe thấy tiếng ríu rít của những người phụ nữ bên cạnh. Đừng nhìn họ đang mặc quần áo rách rưới mụn vá, dù cuộc sống của họ nghèo khó bần hàn cũng không làm bọn họ mất đi những lúc vui vẻ hạnh phúc. Ngược lại họ còn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, tràn đầy khao khát và nghị lực.
Giang Kiều thật không hiểu được, họ đều nghèo thành như vậy, có gì để mà vui? Một bữa bánh bao thôi, cũng khiên họ khoe khoang nửa ngày.
Giang Kiều lơ đãng bước đi trên con đường về nhà, nhưng hình như hôm nay có nhiều người đi bộ hơn trên đường, mọi người dừng lại và nhìn về phía trước.
Xa xa có một chiếc xe tải quân sự chậm rãi chạy lại đây, loa phóng thanh không ngừng phát tin, trên xe còn có ba người đàn ông cúi đầu đeo biển trước ngực.
Giang Kiều nghe xong lập tức hiểu ra, nhất là trong đó có một người đàn ông cô từng gặp ở kiếp trước, dù sao họ cùng một lớp huấn luyện đi ra. Loa phát tin đang nói về hành vi tội ác mà ba người này, và hôm nay là ngày mà ba người này sẽ bị xử tử.
Nhìn ba người bộ dáng ủ rũ, Giang Kiều không khỏi cúi đầu. Ừ! Cũng sắp chết rồi, ai còn có thể vủi vẻ hung phấn cho được?
Nghe thấy được chung quanh dân chúng tình cảm dâng trào phấn kích, Giang Kiều lặng lẽ rời đi, trong lòng nói không nên lời là cái gì tư vị.
Bà cụ nhìn cháu gái, nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó:
"Chuyện gì vậy? Có người ức hϊếp cháu à?"
Giang Kiều im lặng lắc đầu:
“Không, cháu nhìn thấy xe hộ tống đặc vụ, bọn họ nói sắp bị bắn.”
Vương Đại Hoa hừ một tiếng.
“Xứng đáng! Ai bảo bọn không làm những việc của con người? Bọn họ đã lựa chọn buông bỏ cuộc sống tốt đẹp và quyết định làm kẻ xấu. May mắn thay, có người phát hiện ra những thứ xấu xa đó.”
“Nếu âm mưu của họ được thực hiện, đập chứa nước bị cho nổ tung. Sẽ gϊếŧ chết bao nhiêu người, chưa kể đập nước cung cấp nước sinh hoạt cho cả thành phố…”
Giang Kiều yên lặng ngồi dán hộp giấy, nghe bà cụ nói chuyện, cơ bản là đang phàn nàn về tội ác của những người này.
Giang Kiều mở miệng muốn cãi hai câu, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói ra.
Cô ấy đã từng là một trong số họ, nhưng cô ấy thực sự không làm điều gì xấu cả.
Họ được huấn luyện ra, vẫn cùng qua lại giao dịch với quỷ Nhật để lấy tin tình báo. Lời bà cụ nói quá đả kích, nếu nói cô ấy không buồn không tủi thân sẽ là nói dối.
Giang Kiều không muốn nghe nữa, bằng không, bà cụ lại nói về quá khứ đắng cay ngọt ngào đã đi qua của bản thân, lúc đó sợ là không có hồi kết.
"Bà nội, sức khỏe của bà giờ rất tốt, bà nội có nghĩ đi đổi số tiền hôm trước không?"
Nói đến chuyện này, Vương Đại Hoa hưng phấn nói: “Đúng vậy, bà bệnh đã lâu như vậy, dù không khỏe, nhà ta cũng nên chả tiền thuốc.
“Nha đầu, để bà kể cho cháu nghe, sáng nay bà đi ra ngoài, cháu biết tiền kia là tiền gì không?”
“Đô la Mỹ, oách không!”