Chương 16: Thế là xong

“Chỉ mấy tờ Mỹ kim đổi được rất nhiều tiền, có những hơn hai trăm đấy! Họ còn đưa cho bà nội cái gì mà… kiều hối khoán đâu?"

"Nghe nói ở đây không dùng được, muốn dùng phải đến cửa hàng hữu nghị trong thành phố, còn có những hạn chế về ngày tháng đâu.”

“Kiều Nhi, bà nghĩ, cũng sắp đến tết rồi bà muốn đi thăm em trai cháu, không biết thằng bé ở bên đó cuộc sống như thế nào?”

“Trong thư nói thằng bé rất tốt, nhưng bà không cảm thấy yên tâm cho đến khi tận mắt nhìn thấy thằng bé."

Giang Kiều do dự một chút, vốn là muốn bà cụ dành ít tiền mua củi, nếu phải đi ra ngoài, không có tiền sao được. Nhất là đi thăm đứa nhỏ con trai của chú mình.

Bà ngoại nhớ cháu là chuyện bình thường, nhưng điều kiện trong nhà không tốt, cũng không thể giật gấu vá vai, như vậy còn không bằng không đi.

"Bà nội, nếu sức khỏe bà không sao bà có thể đi, cháu sẽ ở lại trông nhà.”

“Nhân tiện, hôm nay cháu gặp anh Ninh Hạo, họ nói anh ấy quen rất nhiều người. Cháu nhờ anh ấy giúp nhà ta mua ít củi lửa, anh ấy cũng đồng ý giúp. Còn tiền mua củi, bà đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Bà cụ không đồng tình:

“Cháu một cái tiểu cô nương nghĩ cái gì biện pháp? Nhặt được tiền chỉ là vận may thôi, làm sao mà ngày nào cũng nhặt được! Cháu cầm trước hai mươi đồng, xem họ lấy bao nhiêu tiền, bà nghĩ trừng này hẳn là đủ rồi."

Giang Kiều dừng lại một chút, chỉ lấy năm đồng tiền, "Bà nội, tần này là đủ rồi. Chúng ta không thể để mọi người làm việc vô ích.”

“Bà nội đi thăm em trai, thì mua thêm nhiều thứ này nọ, hai bà cháu mình tạm bợ thế nào cũng được, đừng đối xử tệ với em trai. Hắn chính là lão Giang gia dòng độc đinh.”

“Còn có, Bà yên tâm, cháu nhớ tất cả những gì bà đã nói với cháu trước đây, cháu sẽ là người có lòng tự trọng."

Vương Đại Hoa rất vui mừng khi cháu gái mình có thể nói được những lời như vậy, so với đứa trẻ ít nói trước đây, bà vẫn thích đứa cháu gái ngày ngày cằn nhằn mình, khiến hai người không cảm thấy cô đơn.

Sờ sờ tóc Giang Kiều.

"Kiều Nhi, bà nội chỉ lo con là con gái mà phải chịu thiệt thòi mà thôi. Con gái khác con trai, nếu con chịu thiệt thòi thì hối hận cũng đã muộn rồi cũng ảnh hưởng đến tương lai. Con nhất định phải nhớ lời của bà nội."

Giang Kiều nghiêm túc gật đầu:

"Bà nội, cháu vẫn luôn nhớ kỹ. Còn nữa! Bà nội, bà phải tin tưởng cháu, sau này cháu nhất định có thể nuôi sống gia đình này, bà nội nghĩ muốn như thế nào ăn nghĩ muốn xài như thế nào đều được."

Bà cụ lo lắng nhìn cháu gái đánh giá:

"Cháu gái, nói cho bà biết cháu định làm gì? Bà nói cho cháu biết, chúng ta lão Giang gia không làm mấy chuyện phạm pháp, vi phạm lương tâm."

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của bà cụ, Giang Kiều hiếm khi nở nụ cười:

“Bà nội, xem bà nói gì, cháu là cháu gái của bà, bà còn chưa hiểu, nên cháu sẽ suy nghĩ kỹ. Đến lúc đó cháu cùng Ninh Hạo thương lượng, có biện pháp nào kiểm ít tiền."

Sau đó cô cảnh giác nhìn Vương Đại Hoa:

“Bà nội cũng nghĩ Ninh Hạo ca không phải người tốt sao?”

“Vương Đại Hoa thở dài, sờ đầu cháu gái: “Chúng ta sống chung sân nhiều năm như vậy, sao có thể không biết Ninh Hạo là người như thế nào?”

“Đứa trẻ đó trong lòng có khổ tâm a, nói hắn là cái tên du thủ du thực, nhưng bà không hoàn toàn không nghĩ như vậy, Ninh Hạo là một đứa trẻ dễ kết bạn và giúp đỡ bạn bè, tất nhiên là bạn của nó đến từ mọi tầng lớp xã hội.”

Nhưng đứa nhỏ này làm việc đều có điểm mấu chốt, ngươi nhìn xem, nó đã hại ai trong sân nhà chúng ta? Ngay cả trẻ con cũng không bắt nạt đứa nào, còn là đứa nhỏ biết hếu thảo.

Đứa nhỏ biết hiếu thuận dù có hư cũng hư không được. Vì vậy, chúng ta xem người không thể nghe người khác kể được.

Theo bà nhìn thằng bé bao năm qua, Ninh Hạo rất đáng kết giao, sau này có thể làm bạn với Ninh Hạo.

“Bà nội một ngày nào đó cũng sẽ già đi, nếu có một người bạn giúp đỡ, ít nhất bà cũng có thể yên tâm hơn khi không còn nữa. "

Vương Đại Hoa nói ra từ trong lòng, tuy bà có cháu trai nhưng lại bị con dâu mang đi, sau này cháu gái bà thật sự không có nhà mẹ đẻ để dựa.

Sớm muộn gì bà cũng sẽ ra đi. Cháu gái bà sau này sẽ dựa vào ai? Chỉ có thể dựa vào bạn bè, bạn bè nhiều thì có nhiều con đường.

Bà thấy cháu gái nhỏ của bà làm việc rất có chủ ý, Có vẻ như trước đây đứa trẻ đã bị đàn áp rất nặng nề, bà hy vọng bây giờ không quá muộn để thay đổi.