Chương 14: Thay đổi

Nhìn thấy người tới, Giang Kiều không khỏi thở dài, khó trách người trong đại viện đều nói Ninh Hạo là một tên sống tạm bợ, nhìn bộ dạng của hắn, cho dù không hỗn, cũng bị người ta hiểu lầm là lưu manh du thủ du thực.

Kỳ thực Ninh Hạo tuổi cũng không lớn, hắn mười tám tuổi, từ nhỏ đã lớn lên trong viện bọn họ, cùng đám trẻ con trong viện đánh nhau ầm ĩ, đánh nhau ẩu đả như cơm bữa.

Ngày thường hắn lăn lộn với đủ thứ bạn, cho nên bọn họ đánh giá hắn không cao.

Trước kia Tiêu Giang Kiều gặp những người như vậy thường sẽ tránh thật xa. Kỳ thực trong mắt Giang Kiều, Ninh Hạo cũng không tệ đến thế, ồn ào chỉ là ồn ào thôi.

Tiểu tử này cũng có điểm mấu chốt, ít nhất hắn sẽ làm như vậy, không chọc giận hàng xóm trong sân và đối xử tệ bạc với ông nội bà nội, hắn cũng là người hiếu thảo.

Kỳ thật Ninh Hạo và cô cũng giống nhau, cuộc sống khá vất vả, mẹ Ninh Hạo mất trẻ, có cha hay không cũng giống như vậy, anh ta quanh năm đi lính, thậm chí còn cưới vợ thứ hai. mẹ kế và các em trai, em gái của hắn không hòa hợp được, nên sống với ông bà nội mấy năm nay.

"Anh Hạo, đã đến giờ tan làm rồi à...?"

Giang Kiều hôm nay mở miệng chào hắn, suýt nữa khiến Ninh Hạo lật xe, hắn không ngờ Giang Kiều một cái người trong suốt như vậy, lại chủ động chào hỏi anh.

Mặc dù sống trong cùng một khu nhà, nhưng hắn và Giang Kiều thực sự không có nhiều sự tiếp xúc, cô bé này quá tẻ nhạt buồn chán. Nếu có thể cô trốn tránh mọi người cô bé liền trốn, không còn cách nào, chính là gật đầu. Hôm nay mặt trời mọc hướng tây thì phải?

Nhìn vẻ mặt Ninh Hạo như nhìn thấy ma, Giang Kiều không khỏi bật cười.

"Anh Hào, sao vậy? Chúng ta đều là hàng xóm, không nhận ra em?"

Ninh Hạo Quân tuy rằng trên mặt tràn đầy nghi hoặc, hắn nhanh nhẹn phản ứng lại, trong mắt mang theo ý trêu chọc cười đùa:

“Anh nói này cô bé, em biết hay không? Tý thôi là anh bị em dọa sợ chết khϊếp đấy? Anh cứ tưởng ban ngày nhìn thấy quỷ đâu. Bình thường cô bé không phải như thế này, sao hôm nay lại chủ động chào hỏi anh vậy?"

Giang Kiều thở dài:

“Không phải là anh không biết hoàn cảnh gia đình chúng em, bà nội của em bệnh đã lâu như vậy, nếu em còn như vậy, em không phải cứa cổ chờ chết sao!”

Ninh Hạo không biết cô gái này đột nhiên chào mình là nhằm mục đích gì, hắn nhìn từ trên xuống, sờ sờ cái đầu nhỏ của Giang Kiều:

"Em gái nhỏ như thế này rất tốt, em đi nhặt lõi than à?"

Giang Kiều cười khổ nói:

"Không phải, trong nhà không có nhiều củi đâu. Anh Hạo, em hỏi anh một chuyện. Anh ra ngoài nhiều anh quen biết nhiều người, biết hay không địa phương nào có bán củi lửa ạ?”

“Anh nói xem nhà chúng ta bếp lò lớn, ít than tổ ông này không có tác dụng nhiều, em muốn lấy một ít củi, nếu có cách, anh có thể giúp em được không?"

Ninh Hạo cũng không nói gì đồng ý:

“Có tin tức anh sẽ báo cho em.”

Mãi đến khi về đến nhà, Ninh Hạo vẫn có chút choáng váng, cô bé Giang Kiều này không chỉ chào hỏi mà còn nhờ anh giúp đỡ một số việc. Lần đầu tiên ngay cả anh cũng có cảm giác như mình đang mơ.

Ninh Chính Đào nhìn thấy cháu trai lớn của mình trở về, vẻ mặt có chút không đúng:

"Có chuyện gì, ngươi lại gặp rắc rối à?"

Ninh Hạo cười khổ:

"Ông nội, ông già như vậy rồi, sao lại không mong cháu ông tốt vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Cháu gặp chuyện lạ!"

Sau đó, anh kể cho ông bà nghe chuyện gặp Giang Kiều, lại hỏi:

“Ông nội có thấy kỳ lạ không?”

Bà Ninh thở dài:

"Tiểu Giang Kiều trước kia không như vậy, hài tử khi còn nhỏ rất hiếu động, là bà cụ Vương dạy dỗ sai lệch, học người ta cái gì thực nữ. Ai không văn hóa thật đáng sợ!”

Ninh Hạo vòng tay qua cổ bà nội, cười nói: “Ông bà cháu là tốt nhất! Có văn hóa, biết nhiều nhiều, làm cháu trai ông bà cũng được hưởng lợi. Nếu gặp phải bà nội Vương Đại Hoa, cháu không chừng bị bà ấy làm cho chết lâu rồi.

Bà Ninh vỗ vỗ tay cháu trai một cách trìu mến:

“Thằng nhóc thối, biết điều là tốt. Như bà đã nói, kết bạn không phải là không thể, làm người xấu tuyệt đối không được, đánh nhau cũng phải xem tình huống ai là người bắt nạt trước, lúc đó mới phản kháng. Thành thật chịu đánh đó không phải tác phong tính cách lão Ninh gia chúng ta.”

Ông cụ cười khổ: “Bà, bà, Tiểu Hạo đã trở nên như thế này, quan hệ không tách rời bà, bà cũng không nghe bên ngoài người ta bàn tán, không cẩn thận vợ cũng không tìm được."

Bà cụ khịt mũi hừ hừ.

“Ninh Hạo của tôi làm sao? Nó đi trộm hay đi cướp. Chẳng phải nó kết nhiều bạn thôi sao? Hay đánh nhau có gì bất bình, như thế này đã là gì, chỉ cần nó không Làm tổn thương chính mình, mọi thứ khác đều dễ dàng giải quyết."

“Sau này Giang Kiều có chuyện gì, cháu giúp đỡ con bé nếu có thể, một đứa trẻ mồ côi, mộ góa phụ già thật không dễ dàng gì, nhân tiện nếu có thì kiếm thêm nhà chúng ta.”

Ninh Hạo liếc nhìn bà nội, "Sao bà lại muốn nhiều như vậy? Không có chỗ để chứa. Cháu thắc mắc tại sao bà không xây nhà có sân như hồi đó bà cụ Vương làm. Nhìn xem bây giờ nhà thành cái dạng gì?"