Chương 4

Ngày thứ hai, Lâm Nhụy nghĩ mình đã chiếm Trầm Thủy Viện, vì vậy đi gặp Tô thị để đền bù chuyện này, nàng đi tới chính viện.

Nàng ở trong phủ, mặc dù người bên dưới gọi nàng là tiểu thư, nhưng nàng biết rõ nữ chủ nhân thật sự là Tô thị.

Đêm qua Lâm Kiệt ở lại chính viện, phu thê hai người bên nhau ân ái. Lúc Lâm Nhụy tới, Lâm Kiệt còn chưa ra cửa, nàng đứng ở trước sân đợi.

Lâm Kiệt ở trong phòng, dang rộng hai tay, được Tô thị hầu hạ mặc quần áo.

Hắn thân hình cao lớn, cúi đầu liếc nhìn Tô thị một cái, không biết nói điều gì, Tô thị liền thẹn thùng đến mặt đỏ bừng, hờn dỗi mà đấm ngực hắn.

Lâm Kiệt khẽ cười một tiếng, mà để nàng ấy đánh.

Sau khi rời đi, hắn ôm lấy eo Tô thị, ôm lấy nàng ấy vào lòng một lúc.

Lâm Nhụy xuyên qua khe hở nhỏ, lặng lẽ nhìn hai người, bất giác nghĩ đến chính mình lúc còn tân hôn.

Phu quân trước đây của nàng Trương Đĩnh, hắn ta không tốt chút nào, nhưng người lại rất tuấn tú, bằng không lúc trước nàng đã không muốn gả cho hắn ta.

Ngày du xuân, hoa mai bay đầy đầu.

Thiếu niên đứng ngay bên đường là con của nhà ai? Nhìn còn rất phong lưu.

Ngay cả khi bị bỏ rơi, cũng không thể bỏ cuộc.

Đều là lời nói dối.

Suốt quãng đường nàng đi từ Thanh Châu, hai tháng mới tới kinh thành, mỗi ngày đều mong Trương Đĩnh chết đi.

Là vì hắn, mà cả đời nàng đều bị hủy hoại.

Lang bạt khắp nơi, hiện giờ còn phải ăn nhờ ở đậu.

Nhưng may thay, a huynh của nàng đối xử rất tốt, không để nàng đến mức nghèo túng.

Khi đã định thần lại, Lâm Kiệt mặc xong triều phục, kéo rèm bước ra, Tô thị theo sau tiễn hắn.

Lâm Nhụy vội thu ánh mắt, đứng ở một bên, hành lễ: “A huynh, tẩu tẩu.”

Nàng vẫn mặc bộ y phục ngày hôm qua, chiếc váy màu xanh nhạt liền từ ngực đến chân, trang điểm đơn giản, mái tóc đen không trang trí gì, toàn thân không nhìn ra được gợn sóng, ánh mắt cúi đầu sợ hãi.

Lâm Kiệt ánh mắt dừng trên người nàng, bước chân dừng một chút, sửa lại tay áo hỏi: “Đêm qua ngủ ngon giấc không?”

Tô thị ở bên cạnh nhìn. Lâm Nhụy cố gắng nở nụ cười: “Trưởng huynh yên tâm. Nhờ có tẩu tẩu, hôm qua Sương Nhi được phái tới ở bên hầu hạ muội, mọi thứ đều rất tốt.”

Tô thị đột nhiên trở nên tươi cười.

Lâm Kiệt gật đầu, không hỏi thêm gì.

Tô thị nhẹ giọng dặn dò Lâm Kiệt vài câu, sau đó đưa hắn tới cửa phủ, chờ hắn lên xe ngựa mới vào trong.

Sau khi quay lại, mới thấy Lâm Nhụy vẫn đứng ở cửa chính viện, cúi đầu không nhìn xung quanh, đến khi thấy Tô thị mới ngẩng đầu cười tươi: “Tẩu tẩu.”

Tô thị mời Lâm Nhụy vào trong, cười nói: “Sao mới sáng sớm muội muội lại tới đây?”

Lâm Nhụy nói: “Hôm qua vội vàng, chưa kịp nói chuyện, nên hôm nay muốn gặp tẩu tẩu chào hỏi một tiếng.”

Tô thị oán trách nói: “Đâu cần như vậy? Muội là thân muội tử của phu quân, trong phủ cũng không có những quy tắc cũ đó.

Lâm Nhụy nghiêm nghị nói: “Muội là vãn bối, tất nhiên là phải tôn trọng tẩu tẩu.”

8.

Thật ra mà nói, lúc Lâm Nhụy đến trong phủ, Tô thị không hề thích nàng.

Ai lại muốn nhìn thấy nữ nhân đã hòa li? Vô duyên vô cớ lại bị vấy bẩn thanh danh.

Nhưng trượng phu lại có tính tình như vậy, chỉ cần tin vào điều gì là không thể thay đổi được. Tô thị cũng phải công nhận.

Nhưng cũng may huynh muội Lâm thị hai người tính tình đều rất tốt.

Lâm Kiệt nhẹ dàng lịch sự, đối xử với nàng ấy rất tôn trọng. Lâm Nhụy càng không cần phải nói, trực tiếp cho mình là tiểu bối tự, mọi chuyện đều đặt nàng ấy lên trước, thậm chí đề nghị mình dọn ra Trầm Thủy Viện, sống ở trong sân khác.

Tô thị tự nhiên nói không cần, bởi vì người nhìn vừa mắt, cũng không quan trọng đối phương ở nơi nào. Tóm lại Lâm Kiệt chỉ có một muội muội để chăm sóc, lại không phải có nơi ở, còn tốt hơn so với những kẻ lang thang.

Lâm Kiệt mỗi ngày đi thượng triều, nàng ấy một mình ở trong phủ cũng nhàn đến hoảng.

Lâm Nhụy tính tình dịu hiền, Tô thị yêu cầu nàng làm cái gì nàng liền làm cái đó, dần dần, Tô thị cảm thấy mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.

Chỉ là ở Lâm Nhụy nơi này, không hoàn toàn giống lắm.

Tô thị có tốt bụng như thế nào, thì vẫn là cao môn quý nữ, nên tâm tư không thể nào nhạy cảm như nàng được.

Tô thị cũng là người khá thờ ơ, ngoại trừ với Lâm Kiệt, khi nói chuyện với người khác luôn có cảm giác kiêu ngạo.

Nhưng Lâm Nhụy cảm thấy như vậy đã rất tốt, nàng thấy hài lòng với những điều đó. Nàng cố gắng hòa nhập vào gia đình này, trở thành một phần trong đó.

9.

Vào ngày thứ mười lăm, lúc Lâm Kiệt tắm gội xong, liền cùng Tô thị và những người khác đi lễ Phật.

Ba người đi xe ngựa. Bên trong xe rộng rãi, Lâm Kiệt nhắm mắt dưỡng thần, ngồi ngay ngắn ở đối diện, Tô thị ngồi ở bên cạnh Lâm Kiệt, dựa vào người hắn.

Lâm Nhụy trộm nhìn hai người một cái, rồi vội vàng dời ánh mắt trước khi bị phát hiện.

Nàng vén màn xe lên, thấy bên ngoài người người tấp nập, cảm thán nói: “Thật náo nhiệt.”

Lâm Kiệt mở mắt ra, nói: “Hôm nay các thương nhân vào kinh.”

Thì ra là vậy, Lâm Nhụy nhìn kỹ, quả nhiên bên đường có rất nhiều người bán rong bày hàng, người xung quanh tụ tập, chắc là vì tò mò đồ ở nơi khác.

Nàng đang muốn nhìn một chút xem có thứ gì, Tô thị ở đối diện lại nhíu mày, dựa vào Lâm Kiệt, dùng ngón tay thon dài xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng nói: “Bên ngoài ồn ào quá.”

Lâm Nhụy lập tức kéo rèm lại.

Lâm Kiệt đỡ Tô thị, an ủi nói: “Sắp đến nơi rồi.”

Ba người vào trong chùa, bởi vì Tô thị trước đây có cung phụng, còn có bảng hiệu Lâm phủ, cho nên trên đường không có trở ngại.

Tô thị nói muốn nghe trụ trì giảng kinh, nhân tiện xin bốc quẻ.

Lâm Nhụy vốn định cùng đi, Tô thị nói: “Người nhiều sẽ không linh.”

Vì thế Lâm Nhụy đành ở bên ngoài chờ.

Lâm Kiệt cũng không quan tâm việc quỷ thần, liền tự mình đi dạo, chỉ còn một mình Lâm Nhụy.

10.

Phía sau có người gọi tên nàng.

Nàng tưởng Lâm Kiệt, quay đầu lại thấy không phải trưởng huynh.

Ai đó nắm lấy cánh tay nàng.

“Nhuỵ nương.”

Trong đám đông, nàng cuối cùng cũng thấy rõ mặt người này, đột nhiên lùi một bước.

“Trương Đĩnh? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”