Chương 5

11.

Trương Đĩnh kéo nàng vào phòng trống bên cạnh.

Nơi này khách hành hương rất đông, Lâm Nhụy nghĩ Tô thị ở bên trong, nếu là nàng la lên, thu hút sự chú ý cũng vô ích, vì vậy cau mày hơi giãy giụa mà đi theo vào.

Hơn nữa sức lực Trương Đĩnh rất lớn, nàng không thể không đi vào.

Đã ba tháng kể từ khi nàng rời Trương phủ.

Lần trước gặp mặt, hắn cao cao tại thượng, quăng bức thư hoà li cho nàng.

Hiện tại Trương Đĩnh với ba tháng trước không có gì khác nhau.

Hắn chỉ là gầy chút, ăn mặc đơn giản đi rất nhiều, hốc mắt hãm sâu, nhìn bộ dạng giống như mệt nhọc quá độ, nhưng cũng vì như vậy ngược lại khiến hắn trở nên tác phong chỉnh tề và sạch sẽ hơn, lăn lộn qua lại giúp tẩy đi bộ dạng dầu mỡ thường thấy.

Hắn nói: “Ta đi theo Đổng gia tử và những người khác tới đây. Bọn họ ở phía sau cùng người khác nói chuyện.”

“A Nhụy, Hiện giờ nàng như thế nào? Trước đây…… Là ta sai rồi, nói vài lời giận dữ, mấy tháng qua ta đều nghĩ về nàng.”

Trương Đĩnh lúc nói chuyện, vẫn không buông tay nàng, ánh mắt giống như tơ nhện dính vào người nàng.

Mấy ngày này, ở Lâm phủ ăn ngon uống tốt, khí sắc của Lâm Nhụy dần dần hồng hào.

Tô thị vì thể diện mà chuẩn bị cho nàng mấy bộ xiêm y, tuy không phải kiểu dáng phô trương, nhưng vật liệu may mặc đều rất tốt, cùng với vài món trang sức tinh xảo, khiến nàng nhìn không giống nữ nhân nghèo túng, giống đại tiểu thư hơn.

Trương Đĩnh kinh doanh vải dệt, đôi mắt tinh ý, liền nhìn ra ngay. Hắn ta nhìn mấy cây trâm trên đầu nàng, đều biết không phải hàng rẻ tiền.

Hắn ta nhéo cánh tay nàng, nhíu mày nói: “Nàng là…… Nàng làm thϊếp cho người ta sao?”

Bằng không làm sao có thể ở kinh thành? Lại có thể ăn mặc và đeo đồ trang sức tốt như vậy?

Lúc đầu, bị Trương Đĩnh kéo vào, Lâm Nhụy nghĩ chỉ là bị chó hoang cắn một cái. Trương Đĩnh nói những lời kia, nàng trên mặt là nghe, nhưng lại nhìn chằm chằm bụi bay dưới cửa sổ.

Nhưng nói đến câu này, nàng thật sự nhịn không nổi.

“Vớ vẩn.”

Lâm Nhụy tức giận mặt trắng bệch, hất tay Trương Đĩnh ra, lại phát hiện Trương Đĩnh dùng hết sức, căn bản không thoát được .

Hắn ta vội vàng nói: “Có phải hay không?”

Lâm Nhụy quay mặt đi,không nhìn hắn.

Nàng không trả lời, hắn ta xem ra, chính là đồng ý.

Trương Đĩnh cảm thấy tức giận, cảm thấy tôn nghiêm của chính mình bị khiêu chiến.

Hắn ta trừng mắt nhìn nàng: “Nàng đúng là không biết liêm sỉ? Liền vì mấy đồng tiền, mà bán thân? Nếu người khác thật lòng, sẽ nhớ nàng như ta sao?”

Hắn ta nói “Bán”.

Lâm Nhụy nhìn chằm chằm hắn ta, chỉ thấy môi hắn đóng mở, không rõ đang nói điều gì.

Nàng vẫn luôn suy nghĩ, vì cái gì phu quân của nàng lại như vậy?

Nàng lúc trước mỗi ngày mong chờ, chỉ hy vọng hắn có thể về nhà sớm chút, ở tuổi đẹp nhất nàng đã nếm hết như thế nào là khuê phòng cô đơn, kết quả lại như vậy.

Hắn hưu nàng. Làm nàng không có nhà, mang tai tiếng.

Dù ngôi nhà này trống trải hiu quạnh, nhưng nàng đã dùng hết sức lực và tủi nhục để bảo vệ nó. Hắn lại phá hủy mọi thứ một cách nhẹ nhàng.

Trong lòng dâng lên một nỗi căm hận, nếu có thể nàng muốn bảo hắn đi chết ngay bây giờ.

Nhưng ánh mắt oán hận của nàng chưa đến một giây đã bị thay thế bằng tiếng hét chói tai.

Hắn cưỡng ép kéo nàng vào ngực, cánh tay như tường sắt, đem nàng khóa trước người, thân người nóng bỏng dính sát nàng, đầu gối chen giữa hai chân nàng.

“A!” Nàng hoảng sợ thở hỗn hển.

Trương Đĩnh là một nam nhân cường tráng, một nam nhân muốn khống chế nữ nhân có rất nhiều cách, hắn trực tiếp lựa chọn cách trước đây hắn quen dùng.

Hắn là nam nhân, làm những việc này dễ như trở bàn tay, không cần nhiều lời.

Trai đơn gái chiếc, trăm triệu không thích hợp.

Nhưng nàng và hắn ta trước đây là thê tử, dù bây giờ nàng là thϊếp của người khác, trong lòng Trương Đĩnh nàng vẫn là của hắn ta.

Nàng lạnh lùng cười: “ Chàng chẳng khác gì với trước đây.”

“Ta như thế nào? So với lão già kia có tốt hơn không? Nàng chịu những người đó, nhưng không chịu ta?” Vẻ mặt lạnh lùng của nàng làm Trương Đĩnh càng thêm tức giận.

Trương Đĩnh ôm eo nàng, đầu ngón tay lướt qua làn da mềm mại, ngửi mùi hương trên cổ nàng, đột nhiên nổi lên ham muốn.

Hắn mấy ngày này vì bận rộn chạy việc vặt, cố hết sức làm hài lòng các thương nhân hoàng gia để cùng đến kinh thành với bọn họ. Lão gia tử họ Đổng tính tình cứng rắn, hắn không dám nhắc đến chuyện ngâm gió chơi trăng, đành phải nhẫn nhịn nửa tháng.

Hiện giờ đột nhiên gặp được Lâm Nhụy, nhìn sắc mặt nàng hồng hào, không còn u sầu như trước, khiến người ta nổi lên hứng thú.

Hắn ấn nàng trên người mình, ngón tay lần xuống dưới, tìm được nơi riêng tư sờ soạng.

“Ngoan, cho ta đi.”

Bộ dạng Trương Đĩnh trông giống như một con chó, căn hung khí phía dưới kia cũng không thua kém chút nào. Hắn nắm lấy tay Lâm Nhụy, khiến nàng sờ thân thể của mình.

Lâm Nhụy cảm thấy nhục nhã, nhưng nàng chỉ giãy giụa một chút, liền không nhúc nhích. Bởi vì nàng biết không thể trốn thoát, nên không thèm giãy giụa.

Bị chó hoang cắn một lần, hay bị cắn hai lần, ở trong lòng nàng không có gì khác biệt..

“Đừng giả vờ, nơi này đều ướt hết rồi.”

Trương Đĩnh rất giỏi phong nguyệt, với khuôn mặt tuấn tú, hắn làm mọi việc càng thêm thuận lợi.

“Thật quến rũ.”

Hắn ta đỡ lấy Lâm Nhụy, nàng căn bản không chống đỡ nổi, trong chốc lát hai chân liền run lên, chỉ có thể yếu ớt thở hỗn hển, gương mặt ửng đỏ dựa trên vai hắn ta.

Nàng mê mẩn.

Lần cuối hai phu thê làm chuyện phòng the là một năm trước, hay là lâu hơn? Nàng cũng không nhớ rõ.

Cũng không biết vì sao Trương Đĩnh gặp qua nhiều nữ sắc nhưng vẫn còn hứng thú với nàng.

Không thể phủ nhận, nàng đã lâu không chạm vào nam nhân.

Cho tới nay, xao động vẫn không hề biến mất, mà ẩn giấu sâu hơn.

Nàng biết, hắn là người phụ bạc, nhưng thân thể phản ứng nhanh hơn đầu một óc bước.

Thật sự, lâu lắm đã không được ôm, được an ủi……

Nàng thật sự yếu ớt, thực sự cần điều hư ảo như vậy đến an ủi.

12.

Khi mới thành hôn, chân nàng run rẩy, trong thời gian dài không thể xuống giường.

Trương Đĩnh biết về chuyện nam nữ nhiều hơn nàng, cũng dẫn dắt nàng đi vào một thế giới khác mà nàng hoàn toàn chưa từng biết.

Ở phương diện này, hắn là một ví dụ hoàn hảo.

Trương Đĩnh là một nam nhân mạnh mẽ, ngay từ đầu hắn đã có một loại chấp mê đối với chuyện phòng the.

Hắn không cần mặt mũi, hắn đi đến mọi ngõ ngách, tìm chút phương pháp học cách dụ dỗ nữ nhân từ mọi người và dùng chúng lên người nàng.

Thật hổ thẹn, tôn nghiêm của một nam nhân, không có ở hắn ta. Hắn ta có thể nằm trên đùi nàng như một con chó, cẩn thận nghiên cứu cách làm cho nàng sung sướиɠ.

Chỉ là sau đó, loại nhiệt tình này đã biến mất vào một ngày nào đó.

Biến mất một cách khó hiểu, không một dấu vết.

Nàng là cảm nhận được cái gì gọi là khuê phòng lạnh lẽo.

Mỗi lúc cô đơn thêm một chút, nỗi nhớ lại nhiều thêm mội chút, nàng liền oán hắn ta nhiều hơn.

Mỗi đêm, trăng lạnh như nước, chỉ còn mình nàng, móng tay cào trên chiếu, có thể đếm rõ từng đường.

Sau đó, Lâm Nhụy nghe nói, hắn ở ngâm hoa lâu trong một tháng.

Nàng chỉ có thể ở trong nhà, chờ hắn ta trở về.

Trương Đĩnh dùng một cây khí cụ tiến vào nàng, dùng gậy khống chế ép buộc nàng, làm nàng không thể rời đi, trốn không được, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Mãi về sau, khi hắn đòi hòa li, nàng giống như bị đánh một cái tát vào mặt, vô cùng xấu hổ, cuối cùng mới tỉnh ngộ phát hiện ra, mình đã biến thành bộ dạng như vậy.

Có gì vớ vẩn hơn như này nữa?

Điều buồn cười là đến bây giờ nàng mới chịu khuất phục.

13.

Trương Đĩnh không trực tiếp tiến vào, mà là dùng ngón tay kí©h thí©ɧ nàng, hắn dùng ngón giữa sờ soạng đến mép thịt mềm mại, nơi đó đã tràn ngập xuân thủy.

Lâm Nhụy yếu ớt bị hắn ôm, bị ép bày ra tư thế khuất phục.

Đột nhiên một ánh sáng chói chiếu vào trong phòng.

“Kẽo kẹt” Tiếng cửa mở ra, bóng một người cao lớn đứng ở cửa.

Đôi mắt Lâm Nhụy ươn ướt, còn đang mê man xuân tình, không nghĩ lại có người tới, nhất thời hoảng sợ mà trốn đi.

Kết quả khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, chỉ cảm thấy máu trong người như đông lại, sống lưng tê dại.

Khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt kiên nghị không ai khác ngoài Lâm Kiệt?

Lâm Kiệt sắc mặt nặng nề, bước chân như gió, “Bang” một tiếng đóng cửa, ánh mắt sắc lạnh tựa như mũi tên.

Trương Đĩnh định tiếp tục, hắn cũng không phát hiện điều không ổn. Nhưng sắc mặt Lâm Nhụy tái nhợt, môi khẽ nhúc nhích, bả vai phát run.

Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bị người gặp được, hơn nữa lại là Lâm Kiệt, hắn sẽ nghĩ như thế nào?

Quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Trương Đĩnh đang lúc cảm thấy kỳ lạ, vừa quay đầu lại, đã bị đấm vào mặt.

Cú đấm cực kỳ tàn nhẫn, như thể dùng để gϊếŧ người.

Trương Đĩnh choáng váng, che mắt mà ngã trên mặt đất, rất lâu không thể đứng lên.

Lâm Nhụy bị Lâm Kiệt làm cho sợ hãi lui về, dựa vào bàn gỗ phía sau.

Trương Đĩnh nói lời khó nghe, hét lên: “Khốn kiếp! Lão tử đang giáo huấn nương tử, ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của ta?”

Hắn nhìn không rõ bộ dạng Lâm Kiệt, ngay khi thấy rõ, cũng không nhớ rõ.

Lúc trước, khi hắn đi Lâm phủ cầu thân, gặp qua đại cữu ca vài lần, nhưng qua mấy năm, đã không gặp nhau.

Trương Đĩnh muốn đứng lên đánh trả, thì một tiếng trầm vang, lỗ tai bị ù đi.

Lại là một cú đấm nữa, đầu óc hắn ta choáng váng, mọi suy nghĩ đều ngưng lại.

Trương Đĩnh khó khăn nghĩ đến, có phải phu quân mới của Lâm Nhụy phái người tới tìm, vừa lúc đυ.ng trúng họng súng?

Đây là muốn tiền hay mạng sống, hắn ta sợ hãi chống đỡ thân thể giống như giẻ rách của mình, bò trên mặt đất giống như con giòi, liều mạng tránh xa người đó.

Lâm Kiệt nhận ra Trương Đĩnh, biết hắn ta là người phụ bạc tiểu muội mình.

Vừa rồi hắn ở bên ngoài không tìm thấy Lâm Nhụy, nghe thấy tiếng hô nơi này, liền tiến vào, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh này.

Hắn không thể chịu đựng được nhất là chuyện người nhà bị làm nhục, đặc biệt người này còn là Lâm Nhụy. Bảo vệ nàng, là thói quen tự nhiên của hắn từ khi còn bé.

Lúc đi dọc theo cửa sổ, hắn nghe thấy ngôn ngữ tục tĩu bên trong, trong lòng thắt lại.

Mở cửa, liền thấy Trương Đĩnh đè lên Lâm Nhụy, Lâm Kiệt cảm thấy xung quanh như ngừng lại, không thể nghe thấy gì, chỉ còn lại dòng máu sôi trào, lửa giận đang gầm thét trong ngực.

Hắn muốn gϊếŧ người này, sải bước đi tới, dùng rất nhiều lực.

Trương Đĩnh người này tham lam háo sắc, nhân phẩm không tốt, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, căn bản không cần cùng hắn giảng đạo lý.

Sau đó khi thấy Lâm Nhụy co rúm lại đứng một bên, mặt trắng bệch, sợ làm nàng sợ, nên hắn mới dừng tay.

“Để ta thấy ngươi dây dưa với con bé nữa, đừng mong sống ra khỏi kinh thành”. Lâm Kiệt hung ác, nói bên tai Trương Đĩnh, sau đó kéo cổ áo Trương Đĩnh như kéo rác, kéo lấy quăng hắn ta ra ngoài, “Cút”.

Lâm Kiệt quay đầu lại trong phòng.

Lâm Nhụy cúi đầu, căn bản không dám nhìn vào mắt hắn

Nàng quần áo xộc xệch, búi tóc cũng rơi rụng, trong lúc vừa rồi có thể sửa sang lại một chút, nhưng nàng đã mất đi sức lực cử động. Thân thể cứng đờ, sợ hãi lớn hơn mọi thứ khác.

Lâm Kiệt thấy rõ.

Hắn có phải cảm thấy nàng và Trương Đĩnh cố ý hẹn gặp ở đây? Ở nơi cửa Phật, làm chuyện đồi phong bại tục.

Lâm Kiệt vốn có ý tốt cưu mang nàng, kết quả lại thấy nàng ở chỗ này cùng người khác gặp gỡ, sợ là đã mất lòng.

Còn nữa, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ, dâʍ ɖu͙© như vậy lại bị hắn thấy.

Lâm Kiệt đứng trước mặt nàng, ánh mắt lướt qua người nàng, trầm mặc một chút.

Nàng đã lớn, không còn như lúc nhỏ, thân thể đã có những đường cong tuyệt mỹ, sẽ bị ong bướm nhớ thương.

Nhưng trong mắt hắn, nàng trước sau là tiểu muội hắn, bất luận thế nào, hắn đều sẽ bảo vệ nàng.

Những dấu vết kia còn chưa biến mất, Lâm Nhụy chỉ cảm thấy trên người mỗi một tấc đều như bị lửa thiêu đốt, da thịt như bị xé rách, xấu hổ như bị người ta lột sạch xiêm y.

Tuyệt vọng từng chút lớn lên, nước mắt nàng như sắp rơi xuống, đúng lúc này, một mảnh ấm áp rơi trên người nàng.

Lâm Kiệt cởϊ áσ choàng, che cho nàng, che những dấu vết trên người nàng.

Lâm Nhụy hơi co rụt lại, không dám ngẩng đầu.

Lâm Kiệt tiến lên một bước, dựa vào bóng đèn, cúi đầu giúp nàng thắt dây đeo cổ.

Hắn nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, lát nữa huynh cùng muội ra ngoài.”

Lâm Nhụy kinh ngạc, nghĩa là……Là hắn tin tưởng nàng?

Không chỉ có tin tưởng nàng, hắn còn sẽ giống như trước, che chở nàng, vì nàng che mưa chắn gió.

Mùi hương trầm ấm bao phủ nàng, không biết là từ trên áo choàng hay trên người hắn.

Nỗi bất an trong lòng đột nhiên biến mất, biến thành một loại cảm xúc vui xướng thầm kín.

Sở hữu lo lắng đều tiêu tán, nàng biết, ở bên người hắn, nàng an toàn.