Chương 3

Trên bàn ăn, một nhóm nha hoàn đứng phía sau hầu hạ. Một người xấp xỉ tuổi Tiểu Hoàn đưa khăn tay nóng lên, bưng nước cánh hoa: “Tiểu thư, xin mời.”

Lâm Nhụy định từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ bình thản ung dung của hai phu thê Lâm Kiệt, nàng cũng không muốn có vẻ khác thường, vì vậy liền nhận lấy.

Trên bàn là mười hai món ăn, món nào cũng đầy đủ sắc hương lẫn vị, ở giữa, là món cá tầm đặc biệt.

Lâm Nhụy hôm nay đi đường khá dài, đã rất mệt và đói, nhưng nhìn Tô thị vẫn vững vàng ngồi ở chỗ đó, vì thế sau khi lau tay, đưa khăn tay cho nha hoàn, nhất thời không cử động.

Nàng âm thầm nhìn Tô thị, thầm nghĩ chờ chút nữa động đũa cũng không muộn.

Tô thị ngồi bên cạnh Lâm Kiệt, không hề có chút nóng vội.

Nàng nhìn Lâm Kiệt vén tay áo lên, chậm rãi rửa tay, chờ huynh ấy lau tay xong, Tô thị liền lấy chiếc khăn từ nha hoàn, tận tâm lau khô cho hắn.

Lâm Nhụy nghĩ đến từ lúc thành hôn cùng Trương Đĩnh tới nay, nàng dường như chưa bao giờ hầu hạ hắn như vậy.

Bọn họ là đôi phu thê trẻ, lại xuất thân nghèo khó, trong nhà cũng không nhiều quy tắc như vậy, thường là Lâm Nhụy nấu cơm, Trương Đĩnh gắp vài miếng là xong bữa.

Sau này trong nhà dư dả, Lâm Nhụy cũng không cần nấu cơm, Trương Đĩnh cũng dần dần không trở về ăn.

Trương Đĩnh tự xưng mình là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, một người nam nhân nên chăm chỉ làm việc bên ngoài, chiến đấu vì thê nhi, ở nhà có lợi ích gì?

Đương nhiên chuyện sau này không đề cập tới. Nam nhân có tiền, bộ dạng đương nhiên là khác hẳn.

Ngoại trừ thời gian tân hôn, Lâm Nhụy cùng Trương Đĩnh trải qua mấy ngày ngọt ngào, còn lại nào có thời điểm tốt như vậy?

Lâm Nhụy lặng lẽ nhìn Tô thị, nàng ấy sau khi lau tay cho Lâm Kiệt xong, mỉm cười nhìn huynh ấy một cái, nhẹ giọng nói với huynh ấy điều gì đó, sau đó Lâm Kiệt cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt vốn lạnh lùng, đôi phu thê âu yếm hòa thuận.

Lâm Nhụy biết, a huynh của nàng là chính nhân quân tử.

Hắn đọc sách thánh hiền nhiều năm, nên khác hẳn với Trương Đĩnh. Cho dù là một người lạnh lùng, thì nhân cách cũng không có gì để nói.

Bởi vì trong nhà nghèo khó, Lâm Kiệt lại là trưởng tử, từ sớm phải gánh vác gánh nặng gia đình, trách nhiệm đã khắc sâu vào trong người hắn. Hắn sẽ không dễ dàng mặc kệ người nhà mình, bất kể là đối với nàng hay với Tô thị, đều như nhau.

Hắn sẽ dùng những quy tắc khắc nghiệt để kiềm chế bản thân, đặt ra giới hạn của bản thân, đây là thói quen của huynh ấy không liên quan đến người khác.

Lúc Tô thị gả cho Lâm Kiệt, hắn đã tên đề bảng vàng, thánh quyến chính nùng.

Một quân tử khiêm tốn ôn nhu, cưỡi ngựa đi qua kinh thành phồn hoa; bên đường, trên lầu tất cả đều là những nữ tử vây xem, không biết đã phải lòng bao nhiêu trái tim.

Cuối cùng là thái phó coi trọng nhân phẩm hành xử Lâm Kiệt, đem nữ nhi gả cho hắn.

Hai người trai tài gái sắc, một đôi trời định.

Trong bàn ăn, dù không nói chuyện, nhưng Tô thị vẫn thường gắp đồ ăn cho Lâm Kiệt.

Động tác nàng ấy nhẹ nhàng, vén tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn thon dài, ống tay áo dệt bằng tơ lụa, mỏng nhẹ lấp lánh, trên cổ tay đeo một chiếc vòng bạch ngọc có chất lượng vô cùng tốt, càng làm nổi bật màu da trắng như tuyết, ung dung đoan chính.

Thỉnh thoảng khi Lâm Kiệt nhìn tới, hai má Tô thị liền ửng đỏ, xấu hổ cúi đầu.

Lâm Nhụy nhìn trong chốc lát, liền dời ánh mắt đi, ăn được một nửa liền đặt đũa xuống, ngồi yên.

Sau khi ăn xong, ba người bắt đầu trò chuyện.

Tô thị cười hỏi: “Trước đó nghe phu quân nói muội muội gả chồng ở Thanh Châu, sao hiện giờ lại tới kinh thành?”

Lâm Nhụy nhìn Tô thị, đối phương cười dịu dàng khéo léo, không có một chút sai lầm, chỉ nghịch móng tay, nụ cười chưa chạm đáy mắt.

Nàng trong lòng có chút hơi động, do dự nhìn Lâm Kiệt, nghĩ tới lúc đó gửi thư cho ca ca, không nói rõ nguyên nhân, Tô thị hỏi điều này cũng là bình thường.

Lâm Nhụy nghĩ một chút, quyết định vẫn là nói thật: “Mấy năm trước gả chồng, chỉ là sau lại cảm tình không tốt, hắn liền hoà li……”

Nàng còn chưa có nói xong, Lâm Kiệt buông chiếc đũa, mặt không cảm xúc mà liếc nhìn Tô thị một cái.

Tô Thị cười khẽ, đúng lúc hạ nhân đi vào thu dọn chén đĩa, trên mặt hạn nhân dù không có biểu hiện gì nhưng lỗ tai đều chú tâm xem có nghe được gì không. Có cô muội muội của lão gia ghé thăm, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghe qua người này, mà Lâm Kiệt lại rất coi trọng vị muội muội này nên tự nhiên sẽ khiến mọi người tò mò.

Tô thị vội vàng cắt ngang lời nói của Lâm Nhụy: “Xem ta này, trí nhớ đúng là không tốt, ở đây giữ muội muội nói đông nói tây, vậy mà quên mất còn có việc quan trọng. Qua mấy ngày nữa là mười lăm rồi, mấy ngày trước ta ở Tự Phật Quang có tặng một chiếc đèn, bây giờ đúng là thời điểm làm lễ tạ thần, muội muội mới tới không bằng đến lúc đó đi cùng với ta đi.”

Lâm Nhụy gật đầu: “Đều nghe tẩu tẩu.”

Sắc mặt Lâm Kiệt lúc này mới tốt hơn chút.

Tô thị cẩn thận hơn, không hỏi chuyện lúc trước của Lâm Nhụy, mà chỉ nói những điều thú vị, như là trò vui trong thành, nơi nào có đồ ăn ngon, nơi nào trang sức đẹp..vv, cố gắng thay đổi chủ đề.

Lâm Kiệt nghe một hồi, sau đó cầm khăn lụa do nha hoàn đưa tới, nói: “Hôm nay trời đã tối, Nhụy nương, muội cũng mệt mỏi, liền ở tại Trầm Thủy Viện đi.”

Lâm Nhụy còn chưa trả lời, liền thấy Tô thị sắc mặt cứng đờ.

“Trầm Thủy viện?…… Nhưng không phải chàng nói là...”

Lâm Kiệt nói: “Được rồi, Trầm Thủy viện sẽ quét dọn sạch nhanh nhất.”

Hắn nắm tay Tô thị, để trấn an.

Tô thị cắn môi, Trầm Thủy Viện mới tu sửa, bên trong đồ vật đều là mới, tất nhiên sẽ không tốn nhiều công sức.

Vì phu quân luôn giữ lời, nên nàng ấy cũng không biểu hiện không vừa ý nữa, chỉ cười nói: “Ừ, là muội muội mới tới, cũng không thể để muội ấy sống trong ngôi nhà đầy bám bụi.”

Lâm Nhụy không rõ nguyên do, đi theo ma ma tới Trầm Thủy Viện.

Sau khi nghe hai nha đầu nói chuyện phiếm, nàng mới biết Trầm Thủy Viện bị kẹp ở giữa hai phu thê Lâm Kiệt.

Trầm Thủy Viện là một góc lâm thủy, mùa hè nắng chói chang, phong cảnh tuyệt vời, phía trước mới tu sửa, Tô thị vốn định dùng làm nơi cho phu thê giải nhiệt, hiện giờ lại bị nàng chiếm, Tô thị sắc mặt tự nhiên không tốt.

Lâm Nhụy tự thấy có lỗi, nghĩ ngày mai không biết phải bồi tội với Tô thị như thế nào.

Mới đến nửa ngày, nàng đã cảm thấy lo sợ bất an, nơi này là nhà trưởng huynh, nhưng cũng là nhà của tẩu tẩu.

Nhưng, duy độc không phải nhà của nàng.

Một người bị hòa li, đi bất cứ nơi nào đều bị ghét bỏ. Nhìn Tô thị hôm nay, sợ là đã biết chuyện của nàng.

Lâm Nhụy vốn là không có nhiều đồ đạc, sau khi giao cho nha hoàn Sương Nhi dọn đồ, liền không cần phải làm gì, vì thế cả đêm mặt đầy buồn bã.

Sương Nhi trấn an nói: “Tiểu thư yên tâm, phu nhân rất là hiền lành, lão gia đã nói rồi, không có việc gì.”

Nhưng Lâm Nhụy vẫn không thể ngủ, Sương Nhi vì thế đề nghị: “Hay là đi dạo trong sân một chút, có thể tâm tình sẽ tốt lên.”

Hồ trước viện, một nửa là hoa súng, ánh trăng yên tĩnh, giống như làn sương mù xanh nhạt, nụ hoa lặng lẽ nở ra.

Bên trái là thư phòng làm việc của Lâm Kiệt, bên phải là chính viện nơi Tô thị ở. Lâm phủ không có thê thϊếp, Lâm Kiệt thường ở chính viện. Là quan mới nhận chức, nên sẽ có rất nhiều công vụ, nên phần lớn thời gian hắn đều ngủ ở thư phòng.

Lâm Nhụy ra cửa, thấy đèn ở thư phòng không sáng, nhưng thật ra chính viện bên kia đèn đang sáng, có tiếng cười nhỏ truyền đến.

Sương Nhi nói: “Gia tới phòng phu nhân. Vừa lúc qua cầu, bên kia thư phòng lại có một rừng trúc, hay là đi xem.”

Đơn giản Lâm Kiệt không ở đây, nên hai người không có gì cố kỵ.

Lâm Nhụy gật đầu, liền đi về phía Sương Nhi chỉ.

Tới rừng trúc, ở giữa có một cái đình nhỏ, Sương Nhi đặt đèn l*иg sang một bên, lau ghế đá mời Lâm Nhụy ngồi. Nước trong ao quanh co, kéo dài tới bên kia rừng trúc, ánh sáng đom đóm tô điểm, chiếu lên chiếc quạt tròn của nàng, càng thêm rực rỡ.

Lâm Nhụy nhìn thư phòng bên cạnh, ngói đen tường trắng, ngăn nắp, cửa sổ chạm khắc mở ra phía rừng trúc, nhìn sâu, mootj mảnh đen nhánh, không nhìn rõ. Nhưng nghĩ cũng biết, Lâm Kiệt là người ưa sạch sẽ, bên trong tất nhiên cũng phải gọn gàng.

Lúc trước, khi còn ở nhà, hắn không thích lộn xộn, sẽ đem mọi thứ đặt gọn gàng ngăn nắp. Chén đĩa mỗi lần đều được xếp gọn bên cạnh bếp, quần áo chăn gối đều được gấp thành từng khối, xếp từng lớp trong ngăn tủ.

Đồ Lâm Nhụy không tìm thấy, hắn có thể biết chính xác nó đang nằm ở đâu.

Nhân sinh của hắn là dựa theo quỹ đạo đã định, luôn tiến về phía trước