Lưu Tố Linh chỉ biết lúc trước Chu Thần Dương đã cứu Lưu Chấn Quốc, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì cô không rõ lắm.
Cô cũng không hỏi nhiều, sau khi trở về liền đi theo Giang Yến bắt đầu nấu cơm, chờ Lưu Chấn Quốc trở về.
Đến lúc tan làm, Lưu Chấn Quốc quay về, phía sau là cả nhà Chu Thần Dương cùng đi theo.
Lưu Tố Linh nhìn Triệu Diễm Phương, màu sắc của chiếc áo sơ mi họa tiết lá phong trên người bà ta rất tươi sáng, giống như mới mua.
Hôm nay nhìn bà ta tràn đầy sức sống, có thể thấy bà ta đã cố ý ăn mặc trước khi đến đây.
Trong tay Chu Thần Dương còn cầm theo hai cái hộp nhỏ đựng quà, nhìn chữ bên trên có lẽ là rượu.
Phía sau ông ta là Chu Doanh, nhưng trên mặt Chu Doanh không nhìn ra bất kỳ sắc thái vui mừng nào, giống như là bị ép tới vậy.
Hai nhà khách sáo vài câu, sau khi ngồi xuống bàn ăn, Chu Thần Dương lên tiếng trước: “Anh Lưu, em muốn thương lượng với anh một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” Thấy Chu Thần Dương khách khí, Lưu Chấn Quốc vội vàng hỏi.
Chu Thần Dương do dự một lúc: “Đó là vấn đề của ngôi nhà này, em nghĩ chúng em không thể sống trong tiểu khu này mà không trả tiền, nếu không em trả tiền thuê nhà cho anh nhé?”
Lưu Tố Linh nghe xong lời này, lông mày nhíu lại, cô thầm nghĩ đây nhất định không phải mục đích bọn họ đến.
Bởi vì Triệu Diễm Phương vui vẻ đến đây, trước giờ bà ta rất thích chiếm món lợi. Lúc trước khi Lưu Tố Linh gả qua, Triệu Diễm Phương luôn nhớ thương của hồi môn nhà mẹ đẻ của cô cho, bà ta cho rằng dù sao nhà họ Lưu cũng có tiền.
Những người có tư tưởng như vậy sẽ không muốn sống trong một ngôi nhà miễn phí mà chủ động đề nghị trả tiền thuê nhà sao?
“Ý chú là gì? Sao tự dưng lại nhắc tới chuyện này làm cái gì?”
Chu Thần Dương không trả lời ngay mà nhìn sang Triệu Diễm Phương, giống như đang xin chỉ thị của bà ta.
Lưu Tố Linh nhìn thấy cảnh này liền lạnh lùng cười một tiếng.
Xem ra trước khi đến đây, Triệu Diễm Phương đã tốn không ít sức truyền dạy cho Chu Thần Dương.
Lưu Tố Linh đã sống chung với họ nhiều năm nên cô hiểu rõ tính cách của hai vợ chồng nhà này.
Thật ra Chu Thần Dương không phải là người xấu, nhưng ông ta là người sợ vợ. Sau đó Lưu Tố Linh cũng phân tích qua, có lẽ là vì sau khi xuất ngũ rồi làm ăn thất bại, bị Triệu Diễm Phương mắng chửi.
Dù sao khi Lưu Tố Linh sống ở nhà họ Chu, cô chưa bao giờ thấy Chu Thần Dương không nghe lời Triệu Diễm Phương.
Chu Thần Dương tiếp tục nói: “Em không có ý gì, nhưng em sợ gia đình anh có ý kiến.”
Ơ, ơ!
Lúc này Lưu Tố Linh mới hiểu được, Triệu Diễm Phương và Giang Yến chưa từng chiến đấu với nhau, giọng điệu này không phải không thoải mái liền muốn lấy Lưu Tố Linh để làm bàn đạp.
Ngày hôm đó khi bà ta xông tới nhà họ Lưu, Lưu Tố Linh nói vài lời thô lỗ với bà ta, trong đó có một câu nói bọn họ sống ké không trả tiền, muốn bọn họ quay về nhà cho thuê.
Lưu Tố Linh nghĩ Triệu Diễm Phương muốn lấy chuyện này làm cái cớ để cho Lưu Chấn Quốc mắng cô, tất nhiên Giang Yến sẽ đứng ra bảo vệ, không phải hai vợ chồng sẽ cãi nhau sao?
Đáng tiếc Lưu Tố Linh sẽ không cho bà ta cơ hội này.
Lưu Chấn Quốc không hiểu lời nói của Chu Thần Dương, ông nghi ngờ hỏi: “Lời của chú là sao? Nếu là anh tự mình mời mọi người đến đây, tất nhiên sẽ không có ý kiến gì.”