Chương 22: …Còn mất nắm gạo

Thật ra Lưu Chấn Quốc cũng nghĩ lúc trước đồng ý muốn làm sui gia, kết quả mọi chuyện bị đảo ngược, ngại ngùng nghĩ cách cho bọn họ ở nhà miễn phí.

Chu Thần Dương thở dài một tiếng: “Em nghe Diễm Phương nói hôm đó khi bà ấy đến nhà anh, đã cãi nhau một trận với con gái của anh.”

Lúc trước Lưu Tố Linh chỉ nói một nửa với Lưu Chấn Quốc, còn lời nói mình chế giễu Triệu Diễm Phương như thế nào, cô chưa từng đề cập tới.

“Cãi nhau?” Lưu Chấn Quốc ngạc nhiên nhìn Lưu Tố Linh.

Lưu Tố Linh thẳng thắn phủ nhận: “Con không có lá gan đó, mặc dù hôm đó thái độ của dì Triệu không tốt, nhất quyết xông vào, con là phận con cháu không thể mắng bà ấy.”

Cô bên này phủ nhận, Lưu Chấn Quốc cau mày: “Con nói thật với bố, rốt cuộc con có mắng hay không?”

“Ông nói cái gì vậy?” Giang Yến nghe xong không thoải mái, lập tức ngắt lời ông: “Tiểu Linh là con gái của chúng ta, ông đã từng thấy con bé mắng người khác chưa? Từ nhỏ nó đã nhu nhược, làm sao có thể mắng chị ta? Cho dù có mắng thì có lẽ cũng là bị kí©h thí©ɧ.”

Ngụ ý là cho dù Lưu Tố Linh có mắng người khác, chắc chắn là Triệu Diễm Phương đã làm gì đó để bị mắng.

Hôm nay Triệu Diễm Phương đã thông minh hơn, dù có không vui cũng nhẫn nhịn: “Chuyện này tôi có cần phải nói dối anh không? Nếu không phải có chuyện xảy ra, tôi cũng không cần so đo với một đứa nhỏ.”

“Chị cũng nói Tiểu Linh là một đứa nhỏ, nếu không cần so đo vậy chị ở đây nói cái gì?”

“Chị...” Giang Yến dùng lời của Triệu Diễm Phương nói ra để đáp trả, để cho bà ta nhất thời bị nghẹn họng.

Bây giờ Lưu Chấn Quốc càng nghiêng về phía Triệu Diễm Phương, ông cau mày nhìn Lưu Tố Linh: “Bình thường bố dạy con như thế nào? Đó có phải là cách con đối xử với người lớn tuổi không?”

Lưu Tố Linh cúi đầu bày ra dáng vẻ tủi thân, nhưng trước hết không vội vàng cãi lại.

Dù thế nào Giang Yến cũng sẽ che chở Lưu Tố Linh, lúc này đứng ra lên tiếng: “Ông nói lớn tiếng làm gì? Tôi cảm thấy cho dù Lưu Tố Linh có nói lời này, đó cũng là bị người ta kí©h thí©ɧ. Ông xem con bé lớn như vậy, khi nào nói những lời không hợp quy tắc?”

Trước kia đúng là Lưu Tố Linh không biết mắng người, tính cách rất dịu dàng.

Lưu Tố linh thấy Lưu Chấn Quốc muốn cãi nhau với Giang Yến, vội vàng chen vào.

Cô bật khóc, uất ức nói: “Con đã cãi nhau với dì Triệu vài câu, nhưng con không có nói như vậy. Dì Triệu, cháu biết dì vẫn còn nghi ngờ mẹ cháu, muốn trút giận lên đầu cháu. Chỉ cần dì vui vẻ là được, dù sao cháu chịu là được...”

Lưu Tố Linh khóc nức nở, Lưu Chấn Quốc không nỡ nói gì cô.

Ông và Giang Yến chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đến lớn đều cưng chiều cô, nhìn thấy cô đau khổ cũng không thể tức giận.

Giang Yến càng ra sức bảo vệ con mình, bà ôm Lưu Tố Linh vào lòng an ủi: “Đừng khóc, có mẹ ở đây, con khóc cái gì? Nếu ai muốn giở trò, mẹ sẽ để họ cút đi ngay bây giờ!”

Lúc Giang Yến ở trường dạy dỗ người khác cũng mạnh mẽ như vậy, khí thế nói chuyện không thua bất kỳ người nào, một tiếng rống này quả thật có vài phần uy nghiêm.

Lưu Tố Linh sợ ngọn lửa này không đủ, vừa khóc nức nở vừa nói: “Con chỉ nói dì ấy là người lớn mà lại lạnh lùng xông vào nhà người khác, còn thừa dịp bố mẹ đi vắng rồi mắng chửi con, vừa vào giống như một ông lớn, rất mất lịch sự. Dì ấy bắt đầu mắng con không lịch sự, con hoàn toàn không nói họ thuê nhà hay bất cứ điều gì, bởi vì con có biết mấy chuyện đó đâu.”

Lưu Chấn Quốc nghe xong liền tin tưởng Lưu Tố Linh.

Bởi vì chuyện thuê nhà, Lưu Chấn Quốc và Giang Yến chưa nói trước mặt Lưu Tố Linh. Bởi vì lúc này bọn họ và nhà họ Chu mới tiếp xúc không lâu, còn chưa chính thức bàn bạc chuyện cưới hỏi, Lưu Tố Linh ở kiếp trước cũng về sau mới biết được.

“Được rồi, con đừng khóc nữa, Yến Tử, bà dẫn con bé vào phòng nghỉ ngơi đi.” Giọng điệu của Lưu Chấn Quốc trở nên dịu dàng, nói với Giang Yến một tiếng.

Điều này rõ ràng là tin tưởng Lưu Tố Linh, ông muốn tự mình giải quyết vấn đề này.