Chương 20: Dạo khuôn viên trường

Trường đại học của Lưu Tố Linh coi như là có chút danh tiếng, ít nhất ở trong tỉnh của họ là một trường tốt, nhưng không đáng nhắc tới trên cả nước.

“Không sao, hay chú Tần dẫn cháu đi dạo một lát đi?”

Tần Bạch cười gật đầu, sau đó dẫn Lưu Tố Linh đi dạo trong khuôn viên trường.

Thật ra trường này cũng không quá lớn, nhưng mà địa hình rất thú vị, bên ngoài cổng trường là đường cái, nhưng từ cổng trường tiến vào là lên dốc, trên đỉnh dốc có một rừng cây nhãn.

Hai người vào rừng chanh dây rồi tìm một chỗ ngồi xuống, Tần Bạch hỏi cô: “Có muốn ăn bánh gạo không?”

Lưu Tố Linh rất kinh ngạc: “Chú Tần, sao chú cứ để cháu ăn vậy? Cháu không đói.”

“Trẻ nhỏ đang phát triển thân thể, không ăn nhiều một chút sẽ không lớn nổi.”

“.....”

Tần Bạch và Giang Yến không phải là bạn cùng lứa tuổi, nhưng sao tư tưởng lại bị đồng hóa thế nhỉ? Cô đã mười chín tuổi rồi, làm sao lớn lên nữa?

“Không thể ăn nữa, ăn nữa sẽ tăng cân.”

Anh nói: “Béo một chút cũng tốt, con gái có chút thịt sẽ khỏe mạnh hơn.”

“....”

Dù sao đi nữa, sau khi anh nói xong liền chạy đi mua đồ ăn.

Sau lần này, Lưu Tố Linh cảm thấy mình không cần ăn cơm trưa nữa, cô no rồi.

Lúc quay lại căng tin lớn, nhóm người Giang Yến vừa nói chuyện xong, hai người bọn họ và Tần Bạch tách nhau ra ở ngoài cổng trường.

Trên đường Lưu Tố Linh và Giang Yến về nhà, Giang Yến bắt đầu nhắc đến Tần Bạch: “Con nghĩ gì về Tần Bạch? Lúc cậu ấy mới vào trường, có rất nhiều giáo viên nữ theo đuổi nhưng không nói đến việc tìm bạn đời. Con gái của hiệu trưởng rõ ràng không thích cậu ấy, hợp lực lại không phải là ngu ngốc sao? Ngay cả cậu ấy cũng không biết phấn đấu.”

“Có lẽ chú Tần coi trọng tình nghĩa, dù sao hiệu trưởng cũng có ơn với chú ấy.”

Giang Yến hơi đồng ý gật đầu: “Lần đầu mẹ nhìn thấy cô gái thích hợp cũng giới thiệu cho cậu ấy, mẹ thấy con gái hiệu trưởng kia không được.”

Tần Bạch ở trường học giúp đỡ Giang Yến rất nhiều, lại quen biết Lưu Chấn Quốc nên Giang Yến khá để ý chuyện của Tần Bạch.

Lưu Tố Linh không nói gì, chuyện này không có gì không tốt hết.

Nếu Giang Yến thật sự có thể tìm cho Tần Bạch một đối tượng thích hợp, bảo anh đừng kết hôn với con gái hiệu trưởng cũng giống như nguyện vọng của Lưu Tố Linh.

Hai người quay về tiểu khu, vừa đi ra ngoài tòa nhà tình cờ gặp được Triệu Diễm Phương muốn ra khỏi cửa.

Không phải oan gia không gặp mặt, thật sự quá trùng hợp.

Hình như hôm nay Triệu Diễm Phương đã khôi phục lại tinh thần, không cãi nhau với Giang Yến như hôm qua nữa mà rất nhiệt tình chào hỏi: “Chị dâu, chị từ đâu về thế?”

Giang Yến không muốn nói chuyện với bà ta: “Tôi có một cuộc họp trên trường, bây giờ vừa trở về.”

“Chị thật là người bận rộn...”

“Cũng chẳng còn cách nào, tôi cũng không thể giống như chị mỗi ngày ở nhà không làm cái gì, cái này không phải không làm việc sao?”

Giang Yến vừa nói xong, sắc mặt Triệu Diễm Phương tái xanh, nhưng vẫn lịch sự cười nói: “Vậy tôi ra ngoài trước, hai người cứ tự nhiên.”

Triệu Diễm Phương vừa đi, Giang Yến liền quay đầu liếc bà ta: “Mẹ còn suy nghĩ bà ta muốn chiến đầu với mẹ đến cùng, không ngờ cũng chỉ như vậy thôi.”

Coi như Lưu Tố Linh đã học được điều gì đó trên người Giang Yến, đối phó với loại phụ nữ như Triệu Diễm Phương, tuyệt đối không thể tức giận. Nếu cô đỏ mắt sẽ giống như âm thầm kích cho bà ta vậy.

“Đúng rồi, tối hôm qua bố con bàn bạc với mẹ nói hôm nay gọi người nhà bọn họ tới ăn cơm. Mặc kệ sau lưng có không thích đến mấy, bề ngoài cũng phải chấp nhận. Bố của con vẫn luôn nhớ ơn của chú Chu của con.”