“Chị!” Triệu Diễm Phương tức muốn chết: “Tôi không có nói chị như vậy!”
Có phải bà ta nói hay không, thật ra tất cả mọi người đều biết rõ.
Giang Yến giả bộ mềm mại, khuôn mặt uất ức: “Tôi nói vậy đó, nhưng cũng không có nói là chị, Chấn Quốc nhà tôi nói chị là người phẩm hạnh đoan chính, tất nhiên không thể nào là các người.”
Cho dù Triệu Diễm Phương có cố gắng như thế nào, Giang Yến vẫn không cãi nhau với bà ta, chỉ là liên tục tỏ vẻ uất ức.
So sánh hai người, có vẻ như Triệu Diễm Phương hơi ngang ngược và vô lý.
Nhưng mà Chu Thần Dương và Lưu Chấn Quốc đều không phải là người hồ đồ, không phải không nhìn rõ tâm tư của hai người phụ nữ này.
Dù sao hai người bọn họ cũng không nói nhiều, trong lòng biết chuyện gì xảy ra, liền khuyên bảo vợ mình để cho hai người đừng làm ầm ĩ nữa.
Giang Yến là loại người khá lý trí, Lưu Chấn Quốc dỗ dành hai câu nói không sao, rồi về nhà, bà cũng đi xuống bậc thang, một nhà ba người về nhà.
Vừa về đến nhà, dáng vẻ uất ức vừa rồi của Giang Yến lập tức biến mất không thấy đâu, bà tự rót cho mình một ly nước rồi ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Lưu Chấn Quốc không có cách nói đối phó với bà, không thể làm ầm ĩ: “Bà không thể nhịn một chút sao?”
Giang Yến liếc ông một cái: “Không thể!”
“Thôi được rồi, ngày nào bà cũng tìm việc, tôi cũng lười nhiều chuyện với bà. Nếu lần sau lại có loại chuyện như thế này thì bà tự giải quyết đi, dù sao tôi thấy bà rất có năng lực.” Nói xong, Lưu Chấn Quốc quay về phòng.
Lưu Tố Linh rất tự giác, sau khi bố về phòng, cô cũng trở về phòng mình.
Giang Yến là một người phụ nữ thông minh, gặp uất ức biết phản kích, cũng biết cách dỗ dành làm cho Lưu Chấn Quốc vui vẻ.
Sau khi Lưu Tố Linh về phòng không bao lâu liền nghe thấy tiếng tắt đèn trong phòng khách, một lát sau truyền tới tiếng cười nhạt trong phòng bố mẹ.
Lưu Tố Linh nằm trên giường nhìn trần nhà quen thuộc, cô nở một nụ cười hạnh phúc...
Sáng hôm sau, Lưu Tố Linh không dậy sớm, nhưng khi cô tỉnh dậy, hình như nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.
Cô chỉ mặc một áo khoác đi ra ngoài, không chải đầu cũng không rửa mặt: “Mẹ, hôm nay mẹ không đến trường sao ạ?”
Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng, Lưu Tố Linh trợn to mắt.
Không biết Tần Bạch đến nhà bọn họ lúc nào, bây giờ anh đang ngồi trong phòng khách, trong tay còn cầm một chén trà bốc hơi nóng.
“Chú Tần...”
Tần Bạch cho Lưu Tố Linh một ấn tượng đó là luôn lễ độ, cho dù hôm nay không nay không đi dạy học, anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng tỉ mỉ, mái tóc được chải chuốt rất chỉnh tề.
“Hôm nay là thứ bảy, tôi và mẹ cháu đi họp.”
Lưu Tố Linh khép lại chiếc áo mỏng manh trên người mình: “Ồ, vâng ạ...”
Bây giờ cô đang mặc đồ rất mỏng manh, lúng túng chạy về phòng mình mặc quần áo vào.
Sau khi mặc quần áo và chải tóc xong, Lưu Tố Linh bước ra ngoài nhìn thấy Giang Yến cũng ở trong phòng khách.
Họ đã sẵn sàng để đi ra ngoài.
“Mẹ ơi, hai người đi đâu họp vậy ạ?”
Giang Yến quay đầu lại nhìn cô một cái: “Đi họp ở trường chính, con có muốn đi theo mẹ không? Dù sao con cũng ở nhà không làm gì.”
Trước kia Lưu Tố Linh là người nóng nảy, không thích loại cuộc họp nhàm chán vô vị này, nhưng bây giờ cô rất trân trọng thời gian mỗi khi được ở bên cạnh bố mẹ.
Trong quá khứ chưa từng bầu bạn với họ, đời này nhất định phải ở bên cạnh.
“Được, chỉ cần mẹ đừng chê con vướng bận là được.”
“Con bé chết tiệt này, con chỉ cần yên lặng là được, có gì khó đâu? Đi ra ngoài một chút cũng tốt, mẹ giới thiệu một vài người cho con biết.”