Chương 17: Tần Bạch tới thăm

Sau khi đi vào ông liền nhìn thấy Triệu Diễm Phương ngồi trên ghế sô pha nhà bọn họ, đồ đạc trong nhà còn vương vãi khắp nơi, xem ra trận chiến vừa rồi khá kịch liệt.

“Các người... Chuyện gì xảy ra vậy?” Lưu Chấn Quốc hỏi một câu.

Chu Thần Dương xấu hổ cười: “Chỉ là một chút chuyện gia đình mà thôi, để cho anh Lưu chê cười rồi.”

Trước đó Lưu Tố Linh nói chuyện Triệu Diễm Phương đến nhà mình, tất nhiên Lưu Chấn Quốc có thể đoán được có lẽ hơn phân nửa chuyện này có liên quan đến nhà bọn họ.

Ông đi tới trước mặt Triệu Diễm Phương: “Em dâu, bà làm sao vậy?”

Triệu Diễm Phương ngẩng đầu nhìn Lưu Chấn Quốc, ánh mắt dịu dàng hơn trước rất nhiều. Bà ta không trả lời Lưu Chấn Quốc mà ngược lại trừng mắt nhìn Giang Yến: “Anh hỏi Yến Tử nhà anh xem chị ta đã nói gì với hàng xóm láng giềng?”

Lưu Chấn Quốc ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Giang Yến: “Có chuyện gì vậy?”

“Ông nhìn tôi làm gì? Tôi cũng không có làm gì cả, đừng nghĩ cái gì cũng đổ hết lên đầu tôi, tôi không có dễ bắt nạt như vậy!” Giang Yến không thích Triệu Diễm Phương không phải mới một hai ngày, giọng điệu như vậy cũng có thể hiểu được.

Lưu Chấn Quốc không tiện nói gì Giang Yến, dù sao trước khi đến đây bà cũng đã lải nhải nửa ngày, nói thêm hai câu bà lại muốn làm ầm ĩ, ông tiếp tục hỏi Triệu Diễm Phương: “Em dâu, bà nói lời này không có bằng chứng, chắc là hiểu lầm thôi.”

“Thôi! Ở chỗ này còn có ai biết chuyện của tôi ngoại trừ nhà các anh? Bây giờ toàn bộ người trong tiểu khu ai cũng chỉ trỏ tôi, không phải nhà các người nói thì là ai nói?”

Lưu Tố Linh sửng sốt, chuyện của Triệu Diễm Phương?

Nhìn vẻ mặt này của bà ta, chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhưng Lưu Tố Linh hoàn toàn chưa từng nghe nói đến.

Hình như Lưu Chấn Quốc biết gì đó, ông xoay người liếc Giang Yến một cái, rõ ràng trong lòng đinh ninh là Giang Yến làm.

Lúc trước hai vợ chồng bọn họ còn nói chuyện phiếm về Triệu Diễm Phương, hôm nay đến lượt Triệu Diễm Phương, chắc chắn là Giang Yến làm.

Ánh mắt Giang Yến đối diện với Lưu Chấn Quốc không hề sợ hãi, dáng vẻ kiêu ngạo như thể bà không làm chuyện gì sai cả.

Nhưng mà bà sẽ không giống như Triệu Diễm Phương hùng hùng hổ hổ, cho dù sau lưng làm chuyện xấu, bà cũng sẽ cố gắng giữ thể diện giả bộ đến cùng.

“Chị Diễm Phương, chị nói như vậy là dựa vào đâu? Tôi biết chị cũng là bởi vì lão Lưu nhà chúng tôi, chứ chả quen biết nhau rõ ràng gì hết. Huống hồ chúng ta không thân tới mức nói bí mật cho nhau nghe, tôi không hiểu chị đang nói chuyện gì.”

Mặc dù hai người bọn họ không thân, nhưng Lưu Chấn Quốc và Chu Thần Dương có quan hệ rất tốt, chỉ cần vợ chồng tùy tiện hỏi một câu, còn không phải sẽ trả lời hết sao.

“Chị im cho tôi!” Triệu Diễm Phương lau nước mắt, hung dữ nói: “Nhất định là chồng chị đã nói với chị, đừng có ở đây giả bộ với tôi!”

Mặc kệ Triệu Diễm Phương nói như thế nào, cho dù Giang Yến bị đánh chết cũng sẽ không thừa nhận.

“Chuyện gì cũng cần có bằng chứng, chị không lấy ra được chứng cứ, sao có thể nói lung tung chứ?”

“Việc này mà cũng cần bằng chứng hả? Người ở trong tiểu khu các người có mấy người đã quen biết tôi trước đó?”

Triệu Diễm Phương không từ bỏ, nếu cứ dây dưa như vậy, Giang Yến sẽ chịu thiệt.

Mà bản thân bà cũng biết rõ điều này, cho nên lập tức bày ra dáng vẻ uất ức.

Thậm chí còn rơi nước mắt: “Này chị, chị nói như vậy thật là tổn thương. Hai ngày trước tôi còn nghe thấy người khác nói đó là tiểu tam, còn chuyện hôn ước trước đó của Chấn Quốc ông ấy cũng không nói ra, tôi cũng không nói với người khác, càng không nghi ngờ đến các người. Chấn Quốc nhà chúng tôi nói chắc chắn các người không phải là loại người đó, sao lúc đến chỗ chị, chị liền chạy tới đây chất vấn chứ?”