Chương 19: Cho heo ăn

Vừa nghe thấy lời này, Lưu Tố Linh không khỏi đau đầu.

Giang Yến vẫn chưa hết hy vọng, suy nghĩ làm thế nào để tìm cho Lưu Tố Linh một người bạn trai, sắp xếp chuyện kết hôn trước.

Mặc dù tuổi của cô cũng không còn nhỏ, nhưng còn chưa tốt nghiệp đại học, thật sự không biết Giang Yến đang gấp gáp cái gì.

“Con biết rồi mẹ...” Trong giọng nói của Lưu Tố Linh lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Đột nhiên Tần Bạch nở nụ cười trêu ghẹo Giang Yến: “Chủ nhiệm Giang, em thấy Tiểu Linh nhà chị còn nhỏ, chị đừng khiến cho cô ấy cảm thấy áp lực.”

Giang Yến suốt ngày ở trong trường tìm đối tượng cho Lưu Tố Linh, tất cả giáo viên trong trường đều biết, thế nên Tần Bạch cũng không ngoại lệ.

Bị Tần Bạch nói như vậy, Giang Yến ngại ngùng cười: “Khoan hẳn nói cái này, chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ trễ mất.”

Lưu Tố Linh rửa mặt sơ qua liền đi theo Giang Yến ra ngoài.

Giống như cô dự đoán, đây là một cuộc họp cực kỳ nhàm chán, vào thời điểm đó, lớp học đa phương tiện không thể xây dựng được, họ đã tổ chức một cuộc họp trong căng tin trường học.

Diện tích căng tin rất lớn, người ở phía trên nói chuyện dường như có tiếng vang.

Lưu Tố Linh ngồi bên cạnh ngủ gật, mơ mơ màng màng nhìn thấy một bàn tay trắng nõn đưa cho cô một viên kẹo: “Nè, cho cháu.”

Cô tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn liền thấy Tần Bạch.

Tần Bạch cười rất đẹp, lông mi dày rủ xuống trên mắt, làm cho cả khuôn mặt sáng sủa hơn rất nhiều.

Lưu Tố Linh nhận lấy viên kẹo, cơn buồn ngủ cũng biến mất.

Sau khi xé viên kẹo bỏ vào miệng, Lưu Tố Linh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Vốn dĩ cô không thích ăn kẹo dẻo, hồi nhỏ coi như thích, nhưng sau đó được ăn nhiều loại kẹo nên cô chưa từng ăn loại kẹo này nữa.

Không biết tại sao bây giờ ăn thử một miếng cũng cảm thấy không khó ăn lắm.

“Cảm ơn chú Tần.”

Tần Bạch gật đầu cười, sau đó lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo khác cho cô: “Cái này có vị hoa quả, nếu cháu mệt thì ăn đi, nếu thật sự không chịu nổi thì có thể đi ra ngoài một lát.”

Lưu Tố Linh ngạc nhiên nhìn kẹo trong tay: “Chú Tần, sao trong túi chú có nhiều kẹo quá vậy?”

Anh mỉm cười với Lưu Tố Linh, hơi chớp mắt một chút, giọng nói cũng hạ thấp xuống giống như đang thì thầm nói chuyện: “Bí mật...”

Lưu Tố Linh mím môi, đang chuẩn bị ăn viên kẹo thứ hai thì đột nhiên dừng lại: “Đây không phải là kẹo mừng của chú đấy chứ?”

“Không phải, cháu yên tâm đi, không phải lúc trước chú đã đáp ứng cháu sẽ hoãn việc này lại sao?”

Lưu Tố Linh cảm thấy không thể tin nổi, Tần Bạch thật sự ghi nhớ lời nói của cô sao? Hay là nói Tần Bạch cũng không muốn kết hôn?

Cô im lặng, ừm một tiếng rồi tiếp tục ăn kẹo.

Hội nghị rất nhanh đã kết thúc, cô vốn nghĩ rằng có thể đi về, nhưng Giang Yến bị giữ lại, nói có sắp xếp công việc khác nên ở lại để nói chuyện.

Trong căng tin mọi người đều rời đi không còn mấy người, Lưu Tố Linh và Tần Bạch đứng ở ngoài cửa chờ.

Đứng một lúc hơi nhàm chán, Tần Bạch liền đề nghị: “Cháu có muốn đi dạo ở đây không?”

Nơi này là trường học chính, trường của mẹ Lưu Tố Linh là trường chi nhánh ở ngoài khu vực ngoại ô, trường học chính ở trong thành phố.

Nhưng mà rất kỳ lạ, thành tích của bọn họ còn tốt hơn trường chính, cho nên mỗi lần họp xong Giang Yến là tâm điểm bị giữ lại nói chuyện.

“Cũng được, trước kia cháu cũng chưa từng tới, nghe nói trường chính rất lớn.”

Tần Bạch ừ một tiếng: “Cũng không tệ, so với trường đại học của cháu thì hơi kém hơn một chút.”