Chương 7

Cùng lúc đó.

Tiểu mập mạp lúc trước ngồi chơi với Lăng Thụy liền nhặt một nắm cỏ chạy về vườn lan của mẫu thân .

Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.

"mẫu thân , con về rồi!"

Tiểu mập đem giấu cỏ đi, sau đó dùng thái độ hết sức thành thật nói với mẫu thân: “Hôm nay thái sư cho nghỉ nửa ngày, đại hoang huynh cho phép chúng ta tự do đi lại.”

Nếu thái sư không cho nghỉ thì bây giờ cậu không thể ra ngoài được.

Tiểu mập mạp vốn là người hay nói, trước khi nhìn thấy mẫu thân xuất hiện, cậu đã nói rất nhiều.

Đang nói chuyện, Như phi đang dựa vào trên chiếc ghế mềm mại trong phòng thêu thùa may vá đột nhiên ngừng khâu.

"Ý con là, một đứa bé nhỏ hơn con đã cho con một túi điểm tâm?"

"Ân a, sau khi cho con điểm tâm, bé ấy vẫn háo hức nhìn con ăn! Hahaha, bé ấy không có khả năng là muốn chia sẻ một gói điểm tâm với con phải không?"

Lục hoàng tử mũm mĩm Lăng Phúc bản thân không thiếu đồ ăn thức uống nên ngây thơ cho rằng người khác cũng không thiếu.

Tuy nhiên, Như Phi suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chắc bé ấy nghĩ muốn chia sẻ bữa ăn với con đó.”

Lăng Phúc: "?"

Lăng Phúc trong mắt lộ ra vẻ không tin.

Như Phi hằng ngày sống trong cung điện, dường như không quan tâm đến chuyện trần tục, nhưng khi mở miệng, Nàng biết tất cả mọi thứ về bé con này và lai lịch của bé.

"Bé là thất hoàng tử sống ở Ánh Dương Cung."

Như phi đã chỉ ra thân phận của đứa bé ấy và đề cập đến chất lượng cuộc sống kém cỏi của bé.

"Điểm tâm cho con có thể là bữa trưa của bé ấy."

Lời của Như phi dường như không sai.

Lăng Phúc há miệng, thân hình nhỏ nhắn mập mạp run rẩy như bị tin tức này chấn động.

Cậu ta một đứa trẻ thừa cân lại là ca ca, đã ăn hết bữa trưa của đệ đệ tội nghiệp của mình và thậm chí không để lại một miếng nào cho bé!

Nếu Nhị hoàng huynh biết chuyện này thì cậu sẽ bị đánh đòn!

"mẫu thân."

Tiểu mập mạp không ngừng hối hận: “Ta có thể đi giao bữa tối cho Tiểu Thất được không?”

Như Phi rũ mắt xuống, lại bắt đầu thuê thùa, Nàng bình tĩnh nói: “Con không cần đi đâu, lát nữa ta sẽ bảo nhà bếp đưa đồ ăn qua đó.”

"Cám ơn mẫu thân.!"

Lương tâm của tiểu mập mạp đã được trấn an, cậu lại đi chơi vui vẻ.

Hai đứa đều là bé con, tiểu mập mạp được Như phi chăm sóc, ăn ngon không cần phải lo gì.

Còn tiểu hoàng tử không có mẫu thân làm chỗ dựa, không người ủng hộ, bị nhốt trong phòng cho đến nửa đêm.

Nửa đêm, Lý ma ma tới một lần.

Bà đổ đầy ấm nước trên bàn, bưng một bát cháo vào, để cho Lăng Thụy sửng sốt ăn hết rồi mới cất bát đi, khóa cửa lại.

Yến tiệc mùa thu còn chưa tới, bà đành phải chăm sóc vị tiểu hoàng tử xui xẻo này.

Cánh cửa mở bị khóa lại.

Lăng Thụy giơ tay lau mặt, ngơ ngác nhìn về phía cửa, nương theo ánh trăng xuyên qua cửa sổ mở, bé có thể thấy rõ cửa đóng chặt.

Không có ai đến đưa bé ra ngoài.

Sẽ không còn ai tự bảo vệ bé như A Vô nữa.

"không quan trọng."

Lăng Thụy lại vùi đầu, thầm nhủ trong lòng: "Bé sẽ tự bảo vệ mình."

Bé sẽ cố gắng để trưởng thành, khi lớn lên bé sẽ ở trong thế giới xa lạ này——

Tìm kiếm A Vô .

Với món cháo do Lý ma ma mang đến vào lúc nửa đêm, Lăng Thụy cuối cùng cũng ngủ yên hơn một chút cho đến hết đêm. Nhưng vào ban ngày, những ngày bình yên của bé đã kết thúc.

Yến tiệc mùa thu sắp đến, tuy Lý ma ma chăm sóc cho bé nhưng cũng khiến bé bị thương.

Cậu bé nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, nhìn thấy những vết bầm tím khiến người ta kinh hãi, để ngăn bé la hét, Lý ma ma đã cho cậu uống thuốc trước để bé không còn sức nói chuyện.

Sau khi tra tấn tiểu hoàng tử, Lý ma ma trở về phòng ăn bánh ngọt hảo hạng do Như phi gửi đến, thở phào nhẹ nhõm như thể đã mệt mỏi.

Bà lại rút con dao găm ra, làm quen với cảm giác trước.

Thời gian trôi lặng lẽ.

Sáng sớm một ngày khác, Lý ma ma mở cửa phòng Lăng Thụy .

"Thất hoàng tử."

Lý ma ma cười nói: "Người không muốn ra ngoài chơi sao? Ta dẫn người đi dự tiệc mùa thu được không? Bữa tiệc mùa thu rất náo nhiệt, các anh chị em của người đều có mặt, hoàng đế cũng sẽ có mặt ở đó."

Khi Lăng Thụy nhìn thấy bà cười như vậy, cơ thể nhỏ bé của bé run lên vì sợ hãi.

Lý ma ma lúc này kiên nhẫn đến đáng ngạc nhiên.

Bà dùng quần áo che vết thương cho Lăng Thụy rồi bế Lăng Thụy ra khỏi cửa.

Đầu nhỏ của Lăng Thụy choáng váng đến mức không nhấc nổi lên, toàn thân đau nhức.

Một cơn gió thổi qua, trong giây lát khiến đầu nhỏ của Lăng Thụy trở nên trong trẻo.

Bé nhớ tới lần trước đi ra ngoài, bé nghe cung nữ nói, yến hội mùa thu là do Nghi Qúy phi chủ trì, nếu đi dự yến hội mùa thu, bé có thể nhìn thấy quý phi nương nương.

"Nương nương."