Chương 8

Cái đầu nhỏ rũ rượi của Lăng Thụy hơi mấp máy miệng, há miệng nhưng lại không thể nói được.

Lý ma ma ôm hắn, không ngừng nói: "Thất hoàng tử, ngươi phải nhớ kỹ, vết thương trên người ngươi đều là Nghi Qúy phi gây ra. Nàng ta hận mẫu thân ngươi, cho nên muốn ngươi chết."

Lăng Thụy dùng sức lắc đầu, không tin.

Nhưng Lý ma ma đã nói suốt.

Đi vòng qua một con đường xa, Lý ma ma tiến vào sân ngoài của Phượng Hoa Cung.

Mọi người đã lần lượt đến tham dự bữa tiệc mùa thu, ở sân ngoài, Lý ma ma thậm chí còn có thể nghe thấy những âm thanh sôi động từ sân chính truyền đến.

bà bước đi nhẹ nhàng suốt chặng đường và bà biết rằng đã có người dọn dẹp chướng ngại vật trên con đường xa xôi này cho bà .

Theo kế hoạch, bà muốn thi thể của tiểu hoàng tử xuất hiện ở đây.

"Thất hoàng tử."

Lý ma ma hít một hơi thật sâu và đặt tiểu hoàng tử mềm nhũn xuống đất. Bà đặt tay lên cổ hoàng tử bé, khẽ nói: “Ngươi thật không may mắn. Không có mẫu thân, cũng sẽ không sống được để lớn lên. Thà không bằng ngươi sớm chút đi gặp mẫu thân, như vậy xem như giải thoát____"

Lý ma ma nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng sát khí trong mắt lại rất mạnh mẽ.

Ngay lúc bà đâm con dao xuống, tiểu hoàng tử đang nằm trên mặt đất nhìn mình chỉ còn một hơi thở đột nhiên xoay người, giây tiếp theo, bé đứng dậy khỏi mặt đất và loạng choạng chạy về phía trước.

Lý ma ma sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột này trong vài giây.

Khi bà đứng dậy đuổi theo, cậu bé vừa chạy vừa luôn run rẩy đã nhảy xuống hồ, nước trong hồ không biết sâu bao nhiêu.

Tóm lại, Lý ma ma nhìn thấy sau khi nhảy xuống, cậu bé thậm chí còn không có phát ra tiếng vang, cứ như là chìm xuống đáy!

"Thất hoàng tử?"

Lý ma ma sắc mặt đen như nước, nhìn trong nước hồi lâu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "Dù thế nào đi nữa cũng sẽ chết, nhưng cố tình lựa chọn chết trong nước!"

Kết quả là con dao găm của bà trở nên vô dụng.

Lý ma ma bất đắc dĩ liếc nhìn con dao găm, cuối cùng ném con dao găm xuống thành hồ.

Bà ném con dao và quay đi.

Về phần tiểu hoàng tử trong nước, trong mắt bà, không hề nghi ngờ rằng bé sẽ chết chắc, hiện tại bà chỉ cần hoàn thành bước cuối cùng, dụ mọi người tới, sau đó ném lời buộc tội cho Nghi Qúy phi !

Trong tình hình hiện nay, bà đã có thể đạt được tới bước này, và rất nhiều người trong số họ đang hoạt động bí mật.

Lý ma ma vội vàng bước ra ngoài, vừa tới một hòn non bộ đã bị cung nhân kéo lại.

"Mộng Nhi cô nương!"

Khi Lý ma ma nhìn thấy người tâm phúc của Lệ phi Mộng Nhi, trên mặt bà hiện lên vẻ vui mừng, đang định nói gì đó với nàng thì l*иg ngực chợt nhói lên.

Bà cúi đầu xuống, thấy con dao vừa đánh rơi giờ đã cắm vào tim bà .

Lý ma ma trợn mắt kinh ngạc.

Tay cầm dao găm của Mộng Nhi rất vững vàng, nhưng chỉ trong vài hơi thở, sinh mệnh trong mắt Lý ma ma đã biến mất.

"Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành. Tiếp theo... sẽ có người khác làm lo liệu." Mộng Nhi nói, ném thi thể của Lý ma ma xuống hồ nơi mà Lăng Thụy vừa rơi xuống.

Lý ma ma cho đến bây giờ đều nhúng tay vào việc này, Lệ Phi nương nương sao có thể để bà sống sót như vậy.

Mộng Nhi hoàn thành việc một cách gọn gàng và biến mất khỏi hiện trường.

Nàng biến mất không lâu, trong bữa tiệc mùa thu, không biết là ai dẫn đầu, vây quanh là một đám tiểu thư giàu có, vô cùng thích thú đi thưởng thức cá chép.

Nghi Qúy phi tâm tình cũng không tốt như vậy, ngồi ở trên chỗ ngồi nhấp trà, vẻ mặt nhàn nhạt.

Thúy Hỉ thấy tách trà của nương nương đã trống rỗng, bước tới rót trà cho Nàng .

Nghi Qúy phi ngẩng đầu nhìn nàng, cau mày thay đổi người khác tới.

Thúy Hỉ khi bị thay thế cũng không hề khó chịu, Nàng lặng lẽ rút lui, nhưng khi rút lui, Nàng liếc nhìn về phía cổng cung điện.

Từ khi Thất hoàng tử bị nàng bắt về, hai ngày nay bé đều không có tới Phượng Hoa cung.

Nghi Qúy phi tối hôm qua còn lầm bầm lầu bầu mắng "Tiểu dối trá".

Thúy Hỉ rút lui, trong khi Thanh Đại đè nén đắc ý trong lòng, quay lại rót trà cho Nghi Qúy phi, Nàng thì thầm một chủ đề mà nương nương sẽ thích: “Bệ hạ vừa cử người đến, nói rằng là bàn bạc cùng Hộ Bộ thị lang xong liền sẽ lại đây.”

Nghi Qúy phi nói "Ừm".

Gần đây đã đến ngày bọn họ dâng lễ vật hàng năm cho Đại Khánh, nghe nói thái tử Đại Khánh Hoắc Khâm Vô hay gặp ác mộng, ngủ không ngon giấc, Bệ hạ đang định chọn một số dược liệu quý hiếm và ngọc thạch dưỡng thân thể đưa đến Cung điện phía Đông của Đại Khánh.

Nghĩ đến Đại Khánh, trong mắt Nghi Qúy phi hiện lên một tia u ám.